Đáng tiếc,
Bọn họ không tìm được bất kỳ đầu mối nào,
Đám người Đạm Đài Nguyệt, Mậu Danh ngơ ngác như cọc gỗ nhìn chằm chằm Trần Đức, không dám làm một cử động nhỏ nào!!
Đặc biệt là lão bà bên cạnh Đạm Đài Nguyệt, khóe miệng bà ta khẽ động, lão giả Linh Hải kỳ ngã xuống không rõ sống chết, giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu khiến toàn thân bà ta phát rét,
Lúc này bà ta mới hiểu được người dốt nát không phải Trần Bát Hoang mà là bà ta!
“Cô Đạm Đài, tôi không giết bọn họ, coi như là nể tình lời khuyên trước kia của cô, nhưng… nếu còn có lần sau nữa thì tôi không nể tình nữa đâu”, Trần Đức nhìn về phía Đạm Đài Nguyệt, thản nhiên nói.
Tuy anh ra tay ác độc, nhưng cũng không cố hết sức giết người, dù là Lương Khâu hay lão giả đi cùng tuy rằng thảm hại nhưng vẫn còn sống,
Tất cả những thứ này đều ở trước mặt Đạm Đài Nguyệt.
Nếu như không phải vì sự lương thiện của Đạm Đài Nguyệt trước khi tiến vào núi Bách Thú và khi lão giả Linh Hải ra tay, cô ta ra lệnh cho lão bà ra tay tương trợ, không thì Lương Khâu và người đi theo hắn ta đã bị chết thảm!
Lời cũng đã nói xong, không đợi Đạm Đài Nguyệt đáp lại, anh liền xoay người rời đi:
“Nhóc con, chúng ta đi thôi”.
Ưng Thanh Vũ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần,
Đôi mắt trong veo khó hiểu,
Lần này… có vẻ như cô ta đã tìm thấy một thiên tài?
“Tên khốn kiếp, chờ tôi!”, mắt thấy Trần Đức đi xa, Ưng Thanh Vũ vội vàng đi theo: “Còn nữa, tôi nhắc lại một lần, tôi không phải tên nhóc con, tôi tên là Ưng Thanh Vũ, nhưng… tôi đặc biệt cho phép anh gọi tôi là Thanh Vũ!”
“ờ”.
Trần Đức nhàn nhạt đáp một tiếng, anh dẫn ưng Thanh Vũ đi càng ngày càng xa.
Mà đám người Mậu Danh, Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu cứ như vậy trơ mắt nhìn, không dám ngăn cản, không dám nói lời nào, thậm chí ngay cả hít thở cũng cực kỳ thận trọng!
Bọn họ bây giờ không những không dám ngăn cản,
Chỉ mong Trần Đức đi nhanh lên, đi càng nhanh, càng xa!
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể an toàn.
Cũng may Trần Đức cũng không dừng lại, rất nhanh bóng người liền biến mất khỏi tầm mắt bon ho.
“Lương Khâu, anh sao rồi?”, người vừa biến mất, Mậu Danh liền đi lên, lấy ra một viên thuốc đút cho Lương Khâu uống.
Cơn đau của Lương Khâu lúc này mới thoáng dễ chịu một chút.
“Tôi… vẫn ổn…”, Lương Khâu cố nén đau đớn, bò dậy dưới sự dìu đỡ của Mậu Danh, ánh mắt hung ác lóe lên, mang theo vẻ u ám: “Đáng chết, dám làm tao bị thương nặng, tao nhất định phải bắt hắn trả giá thật lớn!”
“Mậu Danh, đưa thứ kia cho tôi!”
Từ trên người Mậu Danh lấy ra một hạt châu ánh sáng rực rỡ màu xanh lá.
Ước chừng khoảng bàn tay, trong đêm đen lóe lên ánh sáng màu xanh.
“Mậu Danh, đừng cho hắn!”
Lúc này, Đạm Đài Nguyệt đi lên trước, ngăn cản nói: “Lương Khâu, vừa rồi rõ ràng hắn ta có thể giết anh, còn có vị trưởng giả này trong tộc của anh nữa. Nhưng hắn ta không giết, đã nương tay tha cho anh một mạng, anh cần gì phải làm chuyện này đến cùng?”
“Còn nữa, hắn đã nói qua, nếu như lại chọc hắn nữa, lân sau sẽ không nể tình đâu!”
“Đạm Đài Nguyệt, sao cô cứ luôn nói cho hắn thế? Chẳng lẽ quên mất lần này chúng ta đến vì cái gì rồi sao? Cơ duyên!”, ánh mắt Lương Khâu dữ tợn, lóe lên vẻ khát máu, hắn ta tức giận gầm nhẹ,
“Chỉ có dẫn cô gái kia đi, chúng ta mới được thù lao, nhưng bây giờ… chúng ta có thể mang đi sao?”