Đôi mắt Trần Đức nóng lên, trong lòng không thế hiếu nổi.
Mới bao lâu chứ?
Anh và Hiên Viên Anh Hùng tạm biệt nhau cũng chỉ bảy tám ngày, chưa từng nghĩ ông ta lại có dáng vẻ như vậy.
Mấy ngày trước còn là tư thế oai hùng tỏa sáng, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, lúc này giống như cành cây khô, dáng vẻ tuyệt mệnh.
Vốn dĩ,
Ông ta còn sống cả trăm năm, với thiên phú của mình, trong vòng một trăm năm, nói không chừng lại đột phá, giành được thọ nguyên mới.
Mà bây giờ lại thành dáng vẻ này.
Anh hùng tuổi xế chiều, Trần Đức khó có thế tránh được.
Nếu không phải ông ta,
Ngày đó Trần Đức tuyệt đối sẽ không đột phá, ấn ký thiên tâm một khi bại lộ, anh sẽ đối diện với khó khăn, cuối cùng có lẽ phải bỏ mạng, chín mươi chín cửa ải Thiên Yêu Hoàng đế lại, trong thiên hạ cũng chỉ có Hiên Viên Anh Hùng vượt qua chín mươi bảy ải.
Tuối thọ một trăm sáu mươi ngàn năm, cuối cùng lại bị kẹt trong sa mạc một trăm ba mươi ngàn năm,
Anh hùng như vậy sổ mệnh giống như đang giễu cợt trêu đùa ông ta, nhưng ông ta chưa từng từ bỏ, bị nhốt một trăm ba mươi ngàn năm, đổi lại là người bình thường cũng sớm phát điên, còn ông ta vẫn bộc lộ tưthái anh hùng, trạng thái cực tốt, ý chí lớn như vậy giống như là một loại kỳ tích.
Trần Đức tràn đầy sùng bái kính nể Hiên Viên Anh Hùng.
Hôm nay,
Nhìn dáng vẻ này của ông ta, trong lòng Trần Đức rất khó chịu.
“Từ khi Tổ Vương hôn mê, các thái thượng trưởng lão và lão tố chúng tôi vẫn luôn ờ đây, đích thân lấy thiên tài địa bảo chăm sóc cho õng ấy, lấy huyết tinh nguyên của các loại thú đố vào ao thần hỗn độn, thử thức tỉnh Tổ Vương, nhưng… không có một chút hiệu quả, chỉ có thế miền cưỡng duy trì cơ hội sống…”, trong giọng nói của trưởng lão tràn đầy tiếc thương và lo âu.
Nếu Hiên Viên Anh Hùng có thế hồi phục,
Có lẽ tương lai tộc Hiên Viên sẽ trớ thành đất nước lớn thứ năm!
Cho dù từ phương diện nào cũng đều sẽ ảnh hưởng sâu rộng!
Chỉ tiếc…
Nghĩ tới những thứ này,
Vị trưởng lão này lại không khỏi xót
xa.
“Tiền bối Hiên Viên suy bại đến mức này cũng đều do Trần Bát Hoang tôi, các vị yên tâm, cho dù phải trả giá như thế nào, tôi tuyệt đối sẽ khõng đế ông ấy rời đi như vậy”, Trần Đức nặng nề nói, đưa ra lời hứa.
Trưởng lão thận trọng mở nhẫn, nguyên khí hồn độn đậm đà đố vào trong ao thần hỗn độn, nhìn như trân bảo.
Thấy vậy,
Trần Đức có chút xấu hổ, nguyên khí hỗn độn đối với anh mà nói không tính là bảo vật, nhưng trong mắt người khác lại trân quý như vậy, thật đúng với câu nói kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Mười hai vị cường giả liên thủ,
Cố gắng hết sức luyện hóa nguyên khí hổn độn đạt đến một loại tỉnh khiết cực độ, dưới trạng thái ôn hòa, chậm rãi rót vào trong cơ thể Hiên Viên Anh Hùng, phần còn dư lại thì cất giữ trong ao thần hỗn độn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ thận trọng, sợ rằng có chút sal sót nào đó, đến mức dù cả mười hai vị cường giả cùng nhau ra tay, đầu cũng đố đầy mồ hôi.
Cũng không phải mệt,
Mà bọn họ quá lo lằng,
Lúc này trạng thái của Hiên Viên Anh Hùng yếu ớt, hơi lơ là một chút muôn đời muôn kiếp không trờ lại được, bọn họ không dám có bất kỳ khinh thường. Một khi Hiên Viên Anh Hùng chết do bọn họ, vậy thì bọn họ chính là tội nhân của tộc Hiên Viên, sống áy náy cả cuộc đời.