Một quyền đánh tới, xuyên qua không gian, xuyên qua kiếm Linh Hoan, ngay sau đó, trực tiếp rơi xuống trên người Trần Đức: “Keng!”
Trần Đức bay ra ngoài như một quả đạn pháo, tạo thành một đường parabol, sau đó tiếp đất một cách nặng nề.
Lâu Thiên Khung không hề thừa thắng xông lẽn, dường như ông ta muốn chơi đùa Trần Đức, trên khuôn mặt từ bi như Phật có chút ảm đạm, ông ta nở một nụ cười không ăn khớp chút nào: “Trần Bát Hoang, hai mươi năm trước, mày may mãn không chết. Bốn năm trước, mày cũng may mắn sống sót”.
“Không thế không nói, vận may của mày thực sự không tệ!”
“Chỉ là, hôm nay mày muốn chết, e là sẽ không dề dàng như vậy, bởi vì, Lâu Thiên Khung tao muốn khiến mày sống không bắng chết”.
“Nhưvậy mới có thế an ủi được linh hồn trên trời cúa hai đứa con tao!”
Thân hình của Lâu Thiên Khung giống như một vị thần, có thể làm tất cả mọi chuyện, nhung lại còn Diêm Vương hơn cả Diêm Vương!
ông ta lật lòng bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một sợi xích sắt!
Trên xích sắt đầy gai nhọn, nhưng thứ đáng sợ không phải là gai nhọn, mà là trẽn đầu gai đó có rất nhiều ngạnh!
Nói xong, ông ta liền dừng sức ném mạnh.
“Rầm!”
Xích sắt quật xuống Thiên Huyền Phong, ngay lập tức, toàn bộ Thiên Huyền Phong trực tiếp bị tách ra, lung lay sẳp đổ, đá văng tứ tung!
Sau đó, ông ta ném xích sât như ném quả tạ, mạnh mẽ uy phong, những chiếc gai săc nhọn gào thét lao về phía Trần Đức: “Keng!”
Trần Đức vung kiếm chém tới, âm thanh kim loại vang lên, nhưng không hề bị chặt đứt, một bên của sợi xích xoay quanh thân kiếm, nặng nề đáp xuống xương vai trẽn người anh: “Phặp!”
Những chiếc gai đâm nhọn vào da thịt Trần Đức, Lâu Thiên Khung cười dữ tợn, dùng sức kéo sợi dây xích ra!
‘Rào rào!’
Mũi nhọn bị rút ra, ngạnh phía trên lập tức lôi ra một mánh xương, một mảng máu thịt, tàn khốc đâm máu!
Trẽn người nổi lên tùng đợt đau đớn, Trần Đức chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh băng: “Lâu Thiên Khung, ông quả thực mạnh hơn con trai ông rất nhiều”.
“Chỉ là, vẫn chưa đủ mạnh đến mức khiến tôi không thế đối phó được!”
Nói xong, Trân Đức lại bạo phát linh lực, lần này, mạnh hơn lần trước gấp nhiều lần!
Tâng thứ nhất của cửu Trọng Cực Ảnh, tăng gấp mười lần!
Hơn nữa, đây chí mới là khởi đầu!
Sau khi linh lực của anh dao động tăng lên gấp mười lần, vẩn tiếp tục tăng vọt một cách điên cuồng.
Mười lần!
Hai mươi lần!
Ba mươi lần!
Năm mươi lần!
Tang hai của cửu Trọng Cực Ánh, uy lực tăng gấp nằm mươi lần!
Sức bạo phát và linh lực dao động của Trần Đức đột nhiên tăng từ sức mạnh của mười Long Tượng lên đến sức mạnh của nảm trăm Long Tượng!
Sức mạnh nằm trám tỷ tấn!
Ngay khi khí tức bùng phát, Trần Đức cũng chuyến động rồi, kiếm Long Ngâm trong tay xẹt qua, kiếm ý như sóng trào, lao về phía trước: “Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Kiếm ý cuồn cuộn như muốn xé nát không gian, xung quanh xuất hiện những luồng không gian hỗn loạn, ầm ầm gào thét, cực kỳ chói tai.
Sau đó, chỉ nghe thấy vài tiếng leng keng nhức óc, sợi xích sât trên tay Lâu Thiên Khung đứt tung tóe, vô lực rơi xuống đất!
Bản thân kiếm Long Ngâm đã là một linh khí cực phẩm!
Cùng với sự gia tăng gấp mười lần sức mạnh và tốc độ cực nhanh của Trần Đức, một sợl xích sắt có là gì?
“Sao có thể?”