Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Thanh Nhã đi ra khỏi phòng bếp thấy Trần Đức đang ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ gì đó bèn bước đến trước mặt anh, nói: “Có thể đưa tay cậu cho tôi xem không?”

“Hử?”

Trần Đức khó hiểu vươn tay ra: “Có chuyện gì hả?”

Diêm Thanh Nhã nắm bàn tay to lớn của Trần Đức, nói: “Sao tay cậu lại lạnh vậy!

“Lạnh? Đâu lạnh đâu”.

Trần Đức buồn bực, giờ anh đã là võ giả, bốn mùa đều ở một mức nhiệt bình thường. Đừng nói giờ là cuối mùa xuân, ngay cả mùa đông thì anh có mặc áo tay

ngắn cũng sẽ không xuất hiện tình trạng lạnh tay, nên sao có thể lạnh được?

“Đồ ngốc!”

Gương mặt rạng rỡ như hoa của Diêm Thanh Nhã chợt ửng hồng: “Người ta nói tay cậu lạnh là lạnh, nào, chị giúp cậu sưởi ấm”.

Diêm Thanh Nhã vừa nói vừa cầm tay Trần Đức nhét vào quần áo mình.

Trần Đức kinh ngạc, không ngờ Diêm Thanh Nhã lại có chiêu này. Sau đó, anh trở tay ôm Diêm Thanh Nhã lên, cùng nhau đắm chìm, khó có thể thoát ra trong cơn mê tình. Trong căn phòng khách nho nhỏ lập tức truyền ra từng tiếng thở dốc và rên rỉ dồn dập.

Hơn 2 tiếng sau, hai người mới bịn rịn tách ra, Diêm Thanh Nhã lưu luyến rời đi.

Trước khi đi, cô ta còn nói với Trần Đức: “Khi nào đi thì nhớ nói với tôi, tôi tiễn hai người”.

“ừ’

Trần Đức đốt một điếu thuốc, anh rất ít hút thuốc, nhưng không hiểu sao đêm nay mí mắt của anh lại giật liên tục, trong lòng hơi lo lắng, nên đành hút một điếu cho bình tĩnh.

“Không đúng, không đúng, lẽ nào là xảy ra chuyện gì rồi”.

Vì đảm bảo an toàn, Trần Đức cầm lấy điện thoại, gọi cho Liễu Như Nguyệt trước: “Cô giáo Liễu, hai người có khỏe không, Tử Hàm sao rồi?”

“Không sao, cô bé đã ngủ rồi”, Liễu Như Nguyệt khó hiểu hỏi: “Anh Trần có chuyện gì hả?”

“Không có, không sao là tốt rồi”.

Đơn giản trò chuyện mấy câu xong, Trần Đức bèn cúp máy, rồi rít mạnh một hơi, nhưng cảm giác lo lắng ấy vẫn bồi hồi trong lòng, cứ thấy có chuyện gì đó.

Ong!

Điện thoại di động của Trần Đức bỗng vang lên, là Hình Tông Đài gọi tới!

Anh lập tức nghe máy: “Lão Hình, sao thế?”

“Cậu Hoang, xảy ra chuyện lớn rồi. 2 tiếng trước, bên chung cư Đông An có người báo cảnh sát nói là có vài người đến bắt một nhà đi. Tôi đến điều tra thì

phát hiện là Tạ Cường Đông làm, ông ta đã dẫn Trương Ngọc Tiên và con của bà ấy đi!”

Mấy ngày nay, Hình Tông Đài đều cấn thận chú ý tới mọi hành động của Trần Đức, nên chuyện vừa xảy ra, ông lập tức biết là nhằm vào anh.

Sau khi biết tin, ông bèn tự mình đến xác nhận, sau đó gọi điện đến.

“Cái gì?”

Sắc mặt Trần Đức lập tức trở nên hết sức khó coi.

“Không những thế, còn có một đứa bé nữa. Bên học viện thương mại cũng báo cảnh sát, nói là Đàm Thu cũng bị người bắt đi!”

“Ngoài ra, trong một cái biệt thự ở phía Nam cũng xảy ra chuyện, có rất

nhiều người thuộc thế lực ngầm đã chết. Sau khi điều tra thì phát hiện người ở trong căn biệt thự ấy lại là đại ca khu Nam – Ân Thập Nương”.

Im lặng, im lặng như chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK