Hân trực tiếp coi thường Trần Đức: “Anh quỳ xuống!”
“Lâu Tử Phong, anh làm cái gì hả?” ưng Thanh Vũ khuôn mặt nhỏ trắng trẻo cũng không chút suy nghĩ chặn Trần Đức ở phía sau: “Tôi nói rồi, anh ấy là bạn của tôi, anh không thế động vào”.
“Thanh Vũ, em tránh ra”, Lâu Tử Phong lạnh lùng nói: “Cũng vì là bạn em, hắn coi thường khiêu khích anh, anh cũng không trực tiếp giết chết hân đâu”.
“Lâu Tử Phong, anh tránh ra”, ưng Thanh Vũ có chút nóng nảy, cô ta lo láng Lâu Tử Phong nhận ra Trần Đức.
Suy cho cùng,
Trần Đức đã giết chết em trai hân!
“Quỳ xuống, chỉ cần quỳ dập đầu mấy cái, mày có thể cút đi”, Lâu Tử Phong dứt khoát không để ý đến ưng Thanh Vũ, mà hắn nhìn chằm chằm Trần Đức, ánh mắt tràn đầy nhạo báng độc ác: “Không quỳ thì chỉ có chết!”
“Quỳ đi, có thể quỳ dưới chân Lâu Diêm Vương là vinh hạnh của anh đấy!”, Lục Tử Ngang không nhịn được gầm nhẹ, hốc mắt đỏ bừng,
Quá thực hắn ta không muốn có thêm râc rối
nữa!
Bây giờ gãy một chân rồi, hắn ta không muốn vi một Trần Bát Hoang mà xuất hiện vấn đề khác.
Lảm Cống cũng vậy, hắn khuyên nhủ: “Quỳ xuống đi, trước giờ Diêm Vương đều nói chuyện giữ lời, chỉ cần anh quỳ xuống, anh ta sẽ không làm tổn thương anh đâu!”
“Không sai, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, anh ngạo mạn thì có ích gì chứ, còn không phải cháu chấu trước mặt Lâu Diêm Vương?”
“Mau quỳ xuống, chậm chạp cái gì!”
“Nhanh lên chút, đừng làm hại bọn tôi!”
Các đệ tử của Vô Song môn ở xung quanh lần lượt gầm nhẹ rồi thúc giục, bọn họ không hy vọng làm lớn chuyện,
Lâu Diêm Vương cũng không phái nói chơi, một khi hắn nổi giận, có thể sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Bọn họ không muốn vạ lây đến mình!
Nhưng Trần Đức làm như không nghe thấy, mặc kệ âm thanh xung quanh có vội vã thúc giục thế nào, anh vẫn bình tĩnh.
“Lâu Tử Phong, anh tránh ra!” Ưng Thanh Vũ nổi nóng, cô ta trách măng Lâu Tử Phong, ngôn ngữ không hay.
Lảu Tử Phong không nhúc nhích, ánh mât càng phát ra tia lạnh như băng: “Em gái Thanh Vũ, chí vì một con kiến hôi mà em dám đối nghịch với anh?”
“Bất kể nhưthế nào, Léu Tử Phong, nếu anh động vào anh ta, trước hết phải qua cửa ải này!”
Trên khuôn mặt thanh thuần của Ưng Thanh Vũ dâng lên một tia đỏ hồng, mang theo một mùi vị khác, ngực ưỡn thẳng ngăn trước người Trần Đức, linh khí trong cơ thể di chuyển, một quyền nâng lên, cô ta gào thét về phía Lâu Tử Phong.
Lâu Tử Phong không hề tránh né, mặc cho một quyền của cô ta hạ xuống,
Hai người chênh lệch quá lớn, một quyền của Ưng Thanh Vũ cách Lâu Tử Phong còn có nửa mét liền bị một luồng kinh khí vô hình ngăn lại.
“Bụp!”
Một tiếng rên vang lên, ưng Thanh Vũ bị bức tường kia đàn hồi, liên tục thụt lùi ba bốn bước,
Trần Đức nâng một bàn tay giúp cô ta gỡ lực xuống mới có thể ổn định thân hình.
“Em gái Thanh Vũ, đắc tội rồi”.
Lâu Tử Phong cười ngạo nghề, hân rất hài lòng với kết quả lần này.
“Diêm Vương… Diêm Vương!”, chuyện đến bước này, Công Tôn Hằng thân là viện trưởng không thể không đứng ra,
Thân thể già nua dè dặt đi về phía trước, ông ta kính sợ nói:
Tâu Diêm Vương, không biết cậu còn nhớ tôi không?”
“Ồng là ai?”, Lâu Tử Phong hỏi, hiển nhiên là hắn không nhớ.
“Tôi là viện trưởng nội viện học viện Vô Song, tên Công Tôn Hằng”, Công Tôn Hằng không nổi giận, Lâu Tử Phong không nhớ ra ông ta là chuyện rất bình thường,
“Diêm Vương, xin cậu nể mặt tôi, môn chủ chầc
đã trên đường tới rồi, có chuyện gì…’