“Tác dụng của đan dược”.
Trần Đức nhẹ giọng nói: “Mặc dù bọn họ đã
tỉnh, nhưng trẽn người vẫn còn vết thương, cần ở đây nghỉ ngơi một thời gian nữa, phiền mọi người chăm sóc rồi”.
“Vâng, cậu Trần, cậu yên tâm!”
Ba vị y sĩ hoàn toàn bái phục anh, không còn dám khinh thường Trần Đức, thận trọng gật đầu.
Lúc này Công Tôn Hằng nhanh chóng tận dụng cơ hội nói với Trần Đức chuyện sát hạch ở thang Thần Thánh: “Sắp đến giờ rồi, bây giờ tỏi sẽ đưa cậu đến Vô Song môn, tiếp nhận sát hạch”.
“Âu Dã Tư Linh có ở Vô Song môn không?”, Trần Đức hỏi.
“Có, cô ấy quả thực đang ở Vô Song môn”,
Công Tôn Hằng nói.
“Được, tôi đi cùng ông!”
Lý do chính khiến Trần Đức đến học viện Vô Song là để đấu với Âu Dã Tư Linh một trận, sau đó hỏi cỏ ta một số tin tức liên quan đến bố mẹ anh!
Đảo Vô Song nằm cuối sông Tây Lưu, trên đảo có chín đỉnh núi cao ngất trời mây, rộng lớn mênh mông, vô cùng kỳ vĩ. Đỉnh Bình Bộ cao khoảng một hai ngàn mét, trên đó có một sợi xích sẳt to lớn màu đen cực kỳ chắc chẳn, đầu kia nối với sợi xích
là một ngọn núi cao hơn đỉnh Bình Bộ.
Toàn bộ xích sắt dài khoảng một ngàn mét, như một con dốc nối hai đính núi với nhau từ thấp đến cao.
Tuy nhiên, anh nhận ra sợi xích sắt dưới chân mình có vẻ rất nặng, anh không thể lay động nó chút nào!
Dảy xích sắt màu đen này được gọi là Độ Vân Kiều, dưới Độ Vân Kiều là từng tầng nước sương ngưng kết thành mấy trắng, thấp thoáng có thể nhìn thấy dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn của sông Tây Lưu.
Đứng ở độ cao hai ngàn mét nhìn xuống, thực sự có hào khí lên tận đính cao chót vót ngắm nhìn mới thấy núi non đều nhỏ bé.
“Đối diện Độ Vân Kiều chính là Thiên Huyền Phong, nơi ở của chủ phong Vô Song Môn, và thang Thần Thánh cũng ở trên đó!”
Côn Tôn Hằng giới thiệu cho Trần Đức, cùng với đó, một chân ông ta dẫm lên Độ Vân Kiều, người nhẹ như bèo trôi, lướt đi trên xích sắt.
Vì xích sắt quá nhỏ, khi ông ta đi lên, cả xích sắt phát ra tiếng động sột soặt, không ngừng đung đưa.
Trần Đức không nói một lời, nhấc chân bước theo.
Khi lòng bàn chân của anh hạ xuống, dây xích đu đưa bỗng trở nên vô cùng vững chãi, dường như tìm được một điểm chống đõ nào đó, không còn đu đưa chút nào!
Điều này khiến Công Tôn Hằng kinh ngạc, thầm
Dây xích sắt màu đen này được gọi là Độ Vân Kiều, dưới Độ Vân Kiều là từng tầng nước sương ngưng kết thành mấy trắng, thấp thoáng có thế nhìn thấy dòng nước chảy xiết, cuồn cuộn của sông Tây Lưu.
Đứng ở độ cao hai ngàn mét nhìn xuống, thực sự có hào khí lên tận đỉnh cao chót vót ngắm nhìn mới thấy núi non đều nhỏ bé.
“Đối diện Độ Vân Kiều chính là Thiên Huyền Phong, nơi ở của chủ phong Vô Song Môn, và thang Thần Thánh cũng ở trên đó!”
Côn Tôn Hằng giới thiệu cho Trần Đức, cùng với đó, một chân ỏng ta dẫm lên Độ Vản Kiều, người nhẹ như bèo trôi, lướt đi trên xích sắt.
Vì xích sắt quá nhỏ, khi ông ta đi lên, cả xích sắt phát ra tiếng động sột soặt, không ngừng đung đưa.
Trần Đức không nói một lời, nhấc chân bước theo.
Khi lòng bàn chân của anh hạ xuống, dây xích đu đưa bỗng trở nên vô cùng vững chãi, dường như tìm được một điểm chống đỡ nào đó, không còn đu đưa chút nào!
nói quả nhiên là yẽu nghiệt.