Hoa Huyền Khuyết không kịp nghĩ nhiều, bà ta chỉ biết, lúc này bà ta bị thương nặng, tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoa Linh Vy, huống hồ còn có một Trần Bát Hoang nhìn chằm chằm như hố đói.
Sau đó bà ta hoảng sợ, bất an nói:
“Linh Vy, con làm gì vậy, kiếm của con nên chĩa vào kẻ địch, chĩa vào mẹ của con, con muốn đại nghịch bất đạo sao?’1
“Con chí muốn hỏi mẹ”, Hoa Linh Vy hít sâu một hơi, lặng lẽ trấn tĩnh trái tim tổn thương và nguội lạnh.
“Bố mẹ của con, rốt cuộc có phải là mẹ giết không”.
“Không phải!”
Hoa Huyền Khuyết lập tức phủ định, bà ta biết rõ, chỉ có chối cãi mới có hy vọng sống tiếp: “Ban đầu, bố mẹ con phản lại quy tắc gia tộc, gia tộc muốn giết hết người của chi các con, là mẹ đã dốc hết sức mới bảo vệ được tính mạng của con, Linh Vy!”
“Chẳng lẽ con vì mấy lời xằng bậy của một người ngoài mà không tin mẹ nữa ư?”
“Bà già yêu nghiệt../
Trần Đức nhếch khóe miệng, thấy xấu hổ thay cho Hoa Huyền Khuyết, lúc này lại còn dám giảo biện?
Anh bước lên trước, thản nhiên nói:
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đố lệ, Linh Vy, loại phong ấn mà bà ta để lại trên người cô tên là huyết thân tế, lấy ra một phần thần thức của bố mẹ đặt vào trong thức hải”.
“Nếu cô thực sự muốn biết câu trả lời, có thế tiến vào thức hải của bà ta xem thử”.
“Nói bậy, nhóc con, đừng mơ ăn nói xằng bậy!”, rõ ràng, trong ánh của Hoa Huyền Khuyết lóe lên vẻ hoảng loạn, vội vàng nói:
“Linh Vy, con đừng nghe hắn nói bậy; nếu con tiến vào thức hải của mẹ( sẽ khiến thần thức của mẹ bị tổn thương! Một người trái đất như hắn thì hiếu cái gì?”
“Mẹ à( anh ta nói thật hay nói dối, con cảm nhận là biết, mẹ yên tâm, nếu mẹ bị thương, con sẽ đích thân hồi phục cho mẹ”.
Đến bây giờ, Hoa Linh Vy vẫn gọi Hoa Huyền Khuyết là mẹ, hơn nữa còn dùng kính ngữ, tận sâu trong lòng cô ta vân ôm một tia hy vọng.
Nhưng.
Không đợi Hoa Huyền Khuyết nói gì, một tay của Hoa Linh Vy đã đặt lên chỗ Thiên Linh Cái của Hoa Huyền Khuyết, nhắm hai mắt.
Rất nhanh, cô ta mở mắt ra.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp, nước mắt gần như đã rơi cạn, thay vào đó là một tia sát ý u ám, lạnh lẽo, và tùy ý bắn ra.
Hiển nhiên, cô ta đã biết sự thực.
Phụp!
Lập tức, đôi chân của Hoa Huyền Khuyết mềm nhũn, quỳ xuống, trên khuôn mặt bạc bẽo tràn đầy vẻ sợ hãi và bất an: “Linh Vy, con nghe mẹ giải thích đã, Linh Vy, không phải như con nghĩ đâu, nghe mẹ giải thích đã”.
“Mẹ… còn muốn giải thích gì?”, giọng nói của Hoa Linh Vy tựa như băng tuyết ngày đông, khiến người ta phát run.
Hoa Huyền Khuyết cũng phải ớn lạnh rùng mình.
Giải thích cái gì?
Đúng thế, không có gì phải giải thích nữa, hoặc là, trong thời gian ngắn, bà ta vẵn chưa nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích chuyện này.
“Trần Bát Hoang, cảm ơn anh, nếu không có anh, e rằng cả đời tôi vẵn mơ hồ không biết gì, vĩnh viễn không biết đã xảy ra chuyện gì”, hít sâu một hơi, không thèm nhìn thêm Hoa Huyền Khuyết một cái, Hoa Linh Vy nói lời cảm ơn Trần Đức.
Trần Đức thực sự khiến cô ta rất bất
ngờ.
Sự việc hôm nay chứng minh quyết sách trước đây của cô ta là đúng!
“Không có gì, phải cảm ơn thì cũng là tôi cảm ơn cô”.
ià tôi cảm ơn cô”.
Nụ cười, vẻ dịu dàng, hòa nhã của Trần Đức khác hắn với người sát phạt quyết đoán đó.
Lúc này, Hoa Linh Vy ngấn người mất hồn, trái tim băng lạnh, vì nụ cười này mà thấy ấm áp hơn rất nhiều:
“Cuộc sát hạch lần này, tôi không định tham gia nữa, tôi muốn về nhà họ Hoa giải quyết ân oán năm đó”, Hoa Linh Vy lấy ra một cái chai nhỏ màu đỏ to bằng bàn tay từ trong lòng:
“Cho anh cái này, chúc anh có thế bộc lộ hết tài năng trong cuộc sát hạch lần này, thành công tiến vào Vân Tiêu Giới”.
“Đây là…”, Trần Đức ngâm kỹ chai thuốc đó, không nhận lấy, trực giác nói với anh, thứ đó rất quý giá.
“Chân huyết linh thú, máu của một con linh thú cảnh giới Thiên Tôn”, Hoa Linh Vy giải thích.
“Cái gì? Máu của linh thú Thiên tôn?”
Trần Đức cảm thấy chấn hãi, sau Địa Tôn chính là Thiên Tôn, chân huyết của linh thú Thiên Tôn cực kỳ quý hiếm!
Chân huyết không phải là máu bình thường, trong mười ngàn con linh thú, không phải con nào cũng có chân huyết, mà một con linh thú nặng trên trăm tạ cũng chưa chẳc luyện ra được một chai chân huyết nhỏ.