Chẳng hạn như Trương Đình Ngọc từng được Trần Tử Phi hứa sẽ cho một suất rời khỏi đây.
Chẳng hạn như đám người Lăng Nhất Hải,
Đoàn Phong Trần, An Như Yên, Hoắc Hạo… Những kẽ đã đứng cùng chiến tuyến của Trần Tử Phi đế đối phó với Trần Bát Hoang.
Bọn họ là những người mong Trần Tử Phi có được cơ duyên nhất, sau đó dẫn họ rời khỏi đảo Khốn Long!
Đảo Khốn Long này, bọn họ không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.
Những người còn lại thì có chút lo lâng, nghe đồn chỉ có ba trăm người được phép rời khỏi đảo Khốn Long, mà ở đây cỏ ít nhất bốn, năm vạn người…
Chỉ có một phần ngàn người có thể rời khỏi
đây!
Trong số một phần ngàn đó, Trần Tử Phi và những cao thủ hạng nhất, hạng hai kia chắc chắn sẽ giữ được một chỗ.
Chắc cũng chỉ còn khoảng hai trâm chỗ cho những võ giả khá yếu như họ, thậm chí còn chưa tới hai trăm!
Mấy vạn người, tranh hai trăm suất.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ dấy lẽn một hồi gió tanh mưa máu.
Một số người đã bắt đầu liên minh kết bạn, đạt được một sổ giao ước, mong có thể rời đi được,
hoặc là mang một số tín vật, cơ duyên rời khỏi nơi này, đưa về cho đệ tử, người thân, con gái, anh em…
Chắng mấy chốc, Trần Tử Phi đã đứng trước cổng Thiên Cung.
Chỉ là.
Khi hắn ta chuấn bị đi một bước cuối cùng, hoàn toàn tiến vào Thiên Cung.
Thì đột nhiên.
Hành lang vắng vẻ và tĩnh lặng trong Thiên Cung bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạ!
“Cộp!”
Âm thanh rất nhỏ, như một hòn đá ném xuống hồ nước, nếu là nơi khác thì chắc sẽ không có ai chú ý tới.
Nhưng đây là Thiên Cung.
Âm thanh rất nhỏ đó khiến Trần Tử Phi lập tức dừng lại!
Hắn ta nhìn về phía hành lang với ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu.
Hắn ta nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm
hay không.
Nhưng…
Ngay sau đó.
“Cộp…”
Lại một âm thanh nữa vang lên.
Từ khi âm thanh thứ hai vang lên, chưa tới nửa giây sau đã có âm thanh thứ ba, thứ tư…
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Âm thanh rất đều, lần này, không chỉ mình Trần Tử Phi nghe thấy mà mấy vạn võ giả trên thang trời cũng nghe rất rõ.