Đổng Tinh Thần ở Thiên Tôn tầng ba, trong khi Tiêu Chính Thái chỉ ở Địa Tôn tầng tám. Khoảng cách giữa hai người cách nhau một đại cảnh giới. Đối với những võ giả bình thường mà nói, đây là một khoảng cách rãnh trời không thể vượt qua!
“Sư đệ Chính Thái, huynh đến giúp đệ!”, lúc này, một bóng người hạ xuống bên cạnh Tiêu Chính Thái, đó là Vương Chính Thanh, hắn ta vung ra một tấm Thái Cực Đồ, hai luồng khí âm dương lượn lờ xung quanh, bao trùm khắp người Đổng Tinh Thần.
Chuyên này quá bất ngờ, Đổng Tinh Thần hơi lùi lại hai bước, trong cùng một giây, một thanh kiếm mềm bay ra khỏi tay hắn ta, càn quét về phía Thái Cực ĐỒ.
Thái Cực Đồ giống như một mảnh vải vụn, trong phút chốc bị đập tan thành từng mảnh.
“Sư huynh!”, hai má của Tiêu Chính Thái sưng lên đỏ bừng, hắn vô cùng uất ức đau khổ, Vương Chính Thanh đến giúp đỡ, hấn cảm động đến rơi
nước mẵt.
“Đừng nói nhảm, cùng nhau chiến đấu đi!”f sắc mặt Vương Chính Thanh u ám: “Giết!”
Cả hai đứng cạnh nhau, bất ngờ lao về phía Đổng Tinh Thần.
Khóe miệng Đống Tinh Thần có một tia chế nhạo, thay vì rút lui, hẳn ta lại tiến lên. Kiếm quang cực kỳ chói mắt, ánh sáng lập lòe lóe lên. Hai người Vương Chính Thanh hoàn toàn không nhìn thấy chuyện gì đang xáy ra, binh khí trong tay bọn họ bất giác rơi xuống, cánh tay rướm máu, da thịt rách toạc.
“Không chịu nổi một đòn…”
Đổng Tinh Thần cười dữ tợn, không vội giết hai người bọn họ, vô cùng thích thú nói:
“Lưỡng Nghi Tông mấy người chính là một cái đống rác, dựa vào cái gì chiếm nhiều tài nguyên như
vậy!”
“Chì vì Lưỡng Nghi Tông bọn tao là môn phái thánh nhân chính thống!”, Vương Chính Thanh nghiến răng nói: “Nếu không phải do lão khốn Cung Trường Lâm kia thì sao đám tụi mày có thế xông vào được?”
Sầc mặt Vương Chính Thanh đỏ lừ, tuy bình thường hắn ta thích tranh giành hiếu chiến, nhưng trước giờ đều coi Lưỡng Nghi Tông là nhà, nếu không có Lưỡng Nghỉ Tông thì sao hần ta có được thành tựu như ngày hôm nay?
Sư tôn phản bội khiến hắn ta cảm thấy xấu hổ, căm hận, trong lòng đầy âp lửa giận không chỗ xả.
Thế nên, dù đối mặt với cao thú như Đống Tinh Thần, hân ta cũng không chút sợ sệt!
“Ồ? Môn phái thánh nhân?”
Đổng Tinh Thần cười cợt, giơ tay bấm ấn, súc thế, súc thế lại súc thế, rồi bố thẳng một chưởng về phía Vương Chính Thanh và Tiêu Chính thái.
“Ầm!”
Dù hai người chung tay cũng không thế đỡ nổi
một chưởng này, bị đánh ngã xuống đất, hộc máu.
“Đây mà gọi là môn phái thánh nhân? Chắc là môn phái thánh nhân ần hại nhất trên đời hả?”, Đổng Tinh Thần cười khẩy: “Chẳng phải môn phái thánh nhân trâu bò lắm sao? Đứng lẻn coi?”
“Khụ!”
Vương Chính Thanh giận điên người, khụ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ ác độc, cần răng, run rẩy chậm rãi đứng dậy.
Trông rất khó khăn, nhưng hần ta vẳn đứng lên!
“Lưỡng Nghi Tông chính là môn phái thánh nhân, cho dù tao có chết cũng là môn phái thánh nhân. Đổng Tinh Thần, Kình Thiên Tông tụi mày có giỏi thì cũng mãi kém hơn Lưỡng Nghi Tông bọn tao!”
“Tao nói cho mày biết, tao và Tiêu Chính Thái không phải mạnh nhất, đệ tử mạnh nhất cúa Lưỡng Nghi Tông họ Trần tên Đức tự Bát Hoang!”