Sau khi tiếp nhận hội Hồng Nguyệt từ lão đại đời trước,
người này làm việc nhanh gọn dứt khoát, ba năm nay đã
xử lý không biết bao nhiêu thuộc hạ không vâng lời.
Mà trong số những thuộc hạ này, có người từng ở địa
vị cao hơn cả Phì Tứ!
Chỉ cần không trung thành với cô ta hay vì lập công
mà kiêu ngạo, cảm thấy mình có máu mặt, hoặc là bị cô
ta tống vào đồn, hoặc sẽ biến mất mãi mãi.
Nói rằng Ân Thập Nương tàn nhẫn, nhưng cô lại có
chỗ không tàn nhẫn, trước giờ chỉ nhắm vào sự việc chứ
không đối phó với con người. Gia quyến và anh em của
những kẻ bị xử trí vẫn còn khỏe mạnh.
Vì vậy, Ân Thập Nương không thề không đề phòng.
Phì Tứ giải thích ngắn gọn với Trần Đức một lượt, lúc
này anh đã hiểu, khoảng ba phút sau, hướng dẫn viên đưa
hai người tới trước một căn phòng, gõ cửa.
Bên trong, một người phụ nữ mặc vest đen ra mở cửa.
Người này không phải Ân Thập Nương mà là vệ sĩ thân
cận của cô ta.
“Cậu Trần, mời vào”, cô gái lịch sự lên tiếng.
“Um”.
Trần Đức thàn nhiên bước vào, dưong như không hề lo
lắng sẽ có bẫy hay gì đó, Phì Tứ đi sau anh, đang định vào
cùng thì bị cô gái kia ngăn lại: “Tứ gia, đại tỷ chỉ gọi cậu Trần”.
“..”
Phì Tử lúng túng dừng bước: “Được rồi, vậy tôi sẽ chờ
ngoài cửa”.
Hắn ta vừa dứt lời, cánh cửa phòng đã đóng lại.
Trong phòng, ánh đèn màu chiếu sáng mọi ngóc
ngách, đây là một căn phòng đầy đủ, nhìn thoáng qua thì
thấy rộng ít nhất ba trăm mét vuông, trang trí sang trọng,
sàn lát gạch bóng loáng.
Trong không khí còn thoang thoảng hương nước hoa
nhàn nhạt, bước vào có cảm giác rất thoải mái.
Trên ghế sofa trong phòng khách có một người phụ
nữ đưa lưng về phía cửa đang pha rượu, trên bàn cà phê
trước mặt cô ta bày đủ các loại rượu khác nhau.
Dù diện mạo có ra sao, nhưng nhìn từ bóng lưng đã
thấy đây là bóng lưng của một sát thủ, váy ren đen ôm
sát lấy cơ thể, phác hoạ đường cong chữ S hoàn hảo.
Dưới mái tóc đen óng là chiếc cổ trắng nốn thon dài,
có thể loáng thoáng thấy vị trí xương quai xanh nơi viền
cổ áo hơi thấp có khắc hình một con chuồn chuồn.
Khi nhìn thấy con chuồn chuồn, Trần Đức hơi kinh
ngạc, sau đó lập tức nhận ra người phụ nữ này là ai.
Ba năm trước, khi anh vẫn còn ở trong tù.
Trong tù có một tù nhân cũng đang bị giam giữ.
Tù nhân này tự xưng là đại ca của thế lực ngầm, vì một
sai lầm mà bị cuốn vào tranh chấp, động đến người không
nên động.
Để những người anh em và em gái mình không bị hại
nên anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú, khai nhận toàn bộ
tội ác rồi tự nhận hết lỗi về mình.
Vì thân phận đặc biệt nên anh ta bị kết án từ hình, một
năm trước đã bị xử từ.
Mà người phụ nữ này chính là em gái anh ta, anh ta
từng nói với Trần Đức rằng anh ta muốn em gái mình đi
đúng đường, đưa cô ta ra nước ngoài du học, tương lai trở
thành một người có triển vong.
Tiếc là ông trời không cho người ta được như
ý nguyện.
Trần Đức và người phụ nữ này qua lại rất nhiều lần,
một năm cô ta tới thăm anh trai mình mấy chục lần, ban
đầu là đến thăm anh trai, về sau là bị Trần Đức thu hút.
Anh trai cô ta biết một ngày nào đó Trần Đức sẽ được
ra tù, cũng biết Trần Đức không phải người bình thường
nên không ngăn càn, ngưoc lại còn vui mừng tác thành.
Anh và người phụ nữ này từng có vài lẫn vui về với
nhau trong tù.
Con chuốn chuốn trên xương quai xanh của người phụ
nữ là do anh tự tay khắc từng dưỡng.
Nếu không có gì bắt ngờ thì trên hông cô ta côn có
một chữ “Hoang: