Dường như…
Không phải bọn họ đang báo vệ Trần Đức mà ngược lại!
Lục Tử Ngang, Lâm Cống và đám đệ tử theo đuôi bọn họ muốn thách đấu với Trần Bát Hoang sớm đã trơ như phỗng, cơ thể lạnh toát như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.
“Ha ha… e rằng chúng ta trước kia trong mắt Trần ma vương chỉ giống như một lũ hề nhảy nhót
đi…”
Lâm Cống đắng chát thầm nhủ, Lục Tử Ngang
bên cạnh hắn cũng bật khóc, đã hoàn toàn bị Trần ma vương dọa sợ tới phát khóc!
Âu Dã Tư Linh vởi tư cách là nhân vật hạng đầu của Vô Song Mòn, vị hôn thẽ của Trần Bát Hoang cũng không khá hơn là bao, trong lòng cô ta lúc này cảm xúc lẳn lộn, trăm vị rối rắm khó có thể gọi tên.
ước hẹn một nầm!
Đến nay mới qua bao lâu?
Cô ta thất bại rồi!
Tuy rằng chưa so đấu với Trần Đức, nhung cô ta hiểu anh của hiện tại đã bỏ lại bàn thân ở rất xa phía sau….
Cô ta không còn là đối thủ của Trần Đức nữa.
‘Trần Bát Hoang, nếu mày dám giết chết tao, bố và ông nội của tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”, Lâu Tử Phong đã kinh hoảng tới cực điểm, vừa nói vừa không ngừng lùi bước.
“Ầm!”
Vừa dứt lời, một kiếm của Trần Đức đã đâm tới, xuyên thấu qua mai Thiên Linh cúa hắn rồi nhanh chóng rút ra, trẽn thân kiếm không hề dính lấy một giọt máu tươi nhưng Lầu Tử Phong đã chết!
Đổ gục xuống đất!
“Em trai của anh trước kia cũng nói với tôi như vậy”, Trần Đức cuối cùng liếc hắn ta một cái, vì thận trọng đạt được mục đích, trên đầu ngón tay anh đột nhiên lượn lờ ánh sáng vàng, Trấn Lôi Ấn đè ép xuống, lại một tiếng nổ tung vang trời, Lâu Tử Phong hoàn toàn vỡ vụn, thi thể xương cốt tan thành bột phấn.
“Cô thế nào rồi?”, Trần Đức đi đến trước mặt Âu Dã Tư Linh vươn tay định kéo cô lại gần.
‘Vân tốt”.
Âu Dã Tư Linh tóm lấy cánh tay nóng như thiêu như đốt của Trần Đức rồi mượn lực đứng thẳng dậy, vừa định rút tay đã bị anh giữ chặt lại:
“Đừng bướng bỉnh nữa, tôi biết cô không chống đỡ nổi nữa rồi, tôi đưa cô tới chỗ sư phụ mình”.
Khóe miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười nhạt, không chờ Âu Dã Tư Linh đáp lại đã trực tiếp bế ngang cô ta đi về phía Vu Thu Yến.
Âu Dã Tư Linh giãy giụa một hồi nhưng đều không có tác dụng, chỉ có thế lựa chọn từ bỏ, cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ và khuôn ngực rộng lớn của người trước mặt, trái tim Âu Dã Tư Linh
không rõ lý đo đập nhanh hơn, khuôn mặt xinh đẹp dâng lên một tầng ráng hồng.
Dường như cô ta thực sự đang được người đàn ông của bán thân bao bọc, trong lòng chợt dâng lẽn cảm giác hạnh phúc.
Cảnh tượng anh cứ như vậy ôm Âu Dã Tư Linh một đường đi về phía trước đều rơi vào mắt các đệ tử của Vô Song Môn, ai nấy cũng hâm mộ đến cực điểm, nhưng không ai dám phản đối.
“Vu trưởng lão, cô ấy giao lại cho bà”, khi đến bên cạnh Vu Thu Yến Trần Đức mới nhẹ nhàng đặt Âu Dã Tư Linh xuống, lạnh nhạt nói.
“ừm”, Vu Thu Yến gật đầu với tâm tư rối bời: ‘Tôi… sẽ chăm sóc cô ấy”.
‘Trần Bát Hoang…”
Ngụy Vô Minh ở một bên bỗng nhiên lên tiếng:
“Đi mau, lập tức đi đi, rời khỏi học viện Vô Song này, chạy càng xa càng tốt, với tư chất của cậu, đi tìm hai người bảo vệ tìm kiếm sự bao che không hề khó!”
‘Tôi không đi”, Trần Đức lắc đầu: “Môn chủ, tôi biết ông lo lắng người của nhà họ Lâu sẽ đến trả thù tôi, đúng không?”
‘Đúng vậy”, Ngụy Vô Minh gật đầu.