Trần Đức đã phải tự tổn thương lục phủ ngũ tạng của mình.
Giờ phút này, hai người anh bận tâm nhất đã rời khỏi đây, Trần Đức không còn phải dè chừng điều gì nữa, cũng không cố giữ tỉnh táo nữa.
Anh hít sâu một hơi, lại thở hắt ra thật mạnh.
Xoay người lại.
Đôi mắt chứa màn đen vô tận, điên cuồng và khát máu dừng lại trẽn người Huyết Đồ: “Bây giờ chúng ta có thế tính toán món nợ nãy giờ rồi!”
Ý thức của Trần Đức đã hoàn toàn biến mất!
Trong mắt anh chỉ còn sát ý, chấp niệm!
Trong mầt anh chỉ còn mỗi Huyết Đồ!
Mái tóc xám trắng đang dài ra, nó mọc nhanh như cỏ dại, mọc, rồi lại dài ra!
Chưa đến nửa phút sau, mái tóc húi cua ngân thoải mái bổng chốc mọc dài, xõa tung bên hông, gió mạnh thối qua khiến mái tóc bạc bay bay, đôi mắt đen tàn sát bừa bãi, thật sự giống một tu la đến mặt đất, lại tựa như một vị thiên thần!
“Hả?”
Da mặt Huyết Đồ khẽ giật giật, nhưng hắn ta không hề hoảng hốt, vẫn hờ hững đến lạ thường.
“Trạng thái này… Cũng thú vị đấy, ha ha, xem ra bí mật của mày còn nhiều hơn những gì tao tưởng…”
“Giết!
tt
Huyết Đồ vừa dứt lời, Trần Đức đã điên cuồng quát lên, anh đã hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng chỉ còn một chữ.
Giết!
Giết chết Huyết Đồ!
Đó là chấp niệm, cũng là tâm ma!
Đó chính là thứ chấp niệm khiến anh mất đi ý thức, cũng chính thứ chấp niệm đó khiến anh điên cuồng, thành ma!
Huyết Đồ dám đụng đến người con gái của anh.
Phải chết!
Nếu hắn ta không chết, thì Trần Bát Hoang sẽ chết.
Hai người, chỉ có một người sống sót.
Tiếng giết rung trời, oán niệm khủng bố điên cuồng thổi quét, chổ Trần Đức đang đứng bổng chốc sụp xuống, như thác nước đổ ào ào.
“Rầm!”
Bấy giờ, cả Thần Ma táng đều rung lên một cái thật mạnh.