Trần Bát Hoang chắc chắn là như vậy, người khác tường anh cao ngạo tự phụ, nhưng thực tế thì…anh không hề!
Đánh giá từ sức mạnh mà anh thể hiện, nếu anh là người ra tay trước, dùng hết toàn bộ sức lực thì Nghiêm Hoa đã chết từ lâu rồi, thậm chí có thể không hề có cơ hội ra tay!
Cổ Lục Đạo và Diêu Mộng Vũ không nán lại lâu, chứng kiến xong cảnh kinh ngạc kia, cả hai đều rời đi.
Về vấn đề thu nhận đệ tử, cố Lục Đạo quyết định sẽ hoãn lại, chờ thời cơ thích hợp.
Mặc dù Diêu Mộng Vũ có chút ngạc nhiên nhưng cũng không đến nồi quá sốc, dù Trần Đức rất mạnh nhưng cũng chỉ ở mức tương đối mạnh ờ cảnh giới đó mà thôi, nếu gặp phải biến thái ờ nội viện thì vẫn chưa phải là đỉnh cao.
Nghiêm Hoa chết rồi, bầu trời đen kịt cũng bắt đầu quang đãng trờ lại.
Tuy nhiên, xung quanh vần luôn vắng lặng và im
ắng.
Sau một thời gian dài, rất lảu, rất lâu sau, bên bờ Võ Nhai, cuối cùng hàng vạn võ giả cũng lần lượt bắt đầu tỉnh táo lại.
Ngay sau đó, tiếng hít thờ sâu, tiếng kinh hãi cùng kinh hoàng vang lén, nhưthể sắp ngạt thờ lại
có cơ hội hít thở trở lại, ai nấy cũng không ngừng hít sâu.
Trong số đó, có hai ba ngàn võ giả bị dọa sợ đến nỗ run bần bật, ngồi bệt xuống đất.
Tâm trí của hàng ngàn, hàng vạn đệ tử ngoại viện đã bị những nhát dao, cái tát, cú đá vừa nãy của Trần Đức cùng với dáng vẻ sợ hãi của Nghiêm Hoa trước khi chết lấp đầy.
Trần Đức khá hài lòng với khung cảnh xung quanh.
Sao anh không ra tay trước, sao không trực tiếp giết chết Nghiêm Hoa? Mục đích chính là để răn đe những người này!
Để bọn họ biết, ngay cả khi Nghiêm Hoa cố gắng hết sức, hắn vẫn sẽ chết!
Chỉ có như vậy, những ngày tới Trần Đức mới có thể yên tĩnh bình thản hơn một chút, nếu không loại người nào cũng muốn giầm anh vài phát, muốn quấy rây Âu Dã Tư Linh thì sao anh có thể yên tảm tu luyện thăng cấp được?
Trần Đức quay người lại, liếc nhìn hàng vạn võ giả ờ đằng xa.
Ánh mắt của anh lướt qua nơi nào, những võ
giả đó đều không khỏi lui về phía sau, đổ mồ hôi lạnh, sợ chết khiếp, không có ngoại lệ!
Cảm giác đó giống như một đứa trẻ tận mắt nhìn thấy một tên ác ma giết chết một cường giả, sau đó ác ma lại chuyển sự chú ý sang nó!
Loại sợ hãi đó hoàn toàn xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn!
Tất cả mọi người đều không ngừng run rẩy.
Cuối cùng ánh mắt của Trần Đức dừng lại trên người Hoàng Ba, hắn ta đang đứng run rẩy trong đám đỏng, muốn âm thầm rời đi, nhưng lúc này thân thể Hoàng Ba đột nhiên cứng lại, sau đó toàn thân trở nên yếu ớt, run bền bật, không kiềm chế được mà tè ra quần!