Một cảnh tượng diệt thế.
Đè nén!
Trong không khí ngưng kết ra một sự đè nén chết người!
Tất cả mọi người và sinh linh ớ Vân Tiêu Giới lúc này đã cảm nhận một loại tuyệt vọng nồng đậm.
Trong hư không, sức mạnh một chưởng của Trân Ai đã hội tụ gần đủ.
Ông ta hướng về phía Vân Tiêu Giới, hừ lạnh một tiếng: “Đám kiến hôi các người có thế chết trong tay bốn tôn cũng xem như là phúc cả đời của mấy người rồi, quỳ xuống cho tôi, cố mà hường thụ cái chết!”
Lời vừa dứt,
Hàng ngàn tỷ người, hàng ngàn tỷ sinh lỉnh Vân Tiêu Giới lúc này cảm nhận được một luồng uy áp tuyệt thế rủ xuống, đánh thẳng vào tỉm!
Tất cả mọi người không kìm được liền quỳ xuống!
Những cường giả siêu cấp như Cổ Lục Đạo và Long Đế cũng vậy, bọn họ cũng không thế nào đứng trên hư không, trực tiếp ngã xuống từ trên không mấy
Đối mặt với Trần Ai,
Bọn họ giống như đối mặt với Thần! Nhưng,
Vẩn có một người ngoại lệ.
Lưỡng Nghi Tông,
Trong một cung điện vô cùng đắt
tiền.
Âu Dã Tư Linh vẫn đang đứng.
Nha hoàn, người làm hầu hạ bên cạnh cô cũng đều quỳ xuống.
Mà cô cũng cảm nhận được nguy hiếm diệt thế,
Nhưng,
Cô vần đứng,
Bời vì xung quanh bụng cỏ tỏa ra từng mảng trật tự của đạo, chính là những ánh sáng kia đã ngăn cản uy áp đến từ Trần Ai.
Đó là đứa bé của cô và Trần Đức.
Mang thai đã ba bốn năm, bụng của Âu Dã Tư Linh đã rất lớn, tương đương với người mang thai mười tháng.
Nhưng,
Đứa nhỏ vẫn chưa ra đời.
Hơn nữa,
Không có một chút triệu chứng nào muổn ra đời.
Mấy năm nay, Âu Dã Tư Linh không biết đã tiêu hao bao nhiêu thiên tài địa bảo, đan dược linh dược, nhưng tên nhóc kia giống như một cái động không đáy, chí biết hấp thu năng lượng, chứ khỏng ra đời.
Âu Dã Tư Lỉnh ra khỏi cung điện.
Nhìn trời cao phía xa,
Lúc này,
Vòng xoáy hư không trên bầu trời kia đã vô cùng vỏ cùng lớn, ớ bất kỳ xó xỉnh nào của Vân Tiêu Giới cũng có thế nhìn thấy rõ ràng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh lóe lên bỉ ai, bàn tay ngọc sờ bụng, cô có thế cảm nhận được đứa bé trong bụng đang không ngừng chuyển động, dường như rất bất an: “Con à, không sao không sao, cho dù như thế nào mẹ cũng sẽ không đế con xảy ra chuyện”.
‘Hả?’
Trong hư không chảy loạn, thần thức của Trần Ai lập tức cảm nhận được Âu Dã Tư Linh.
Trong thiên hạ, có một người duy nhất còn đứng.
Ông ta muốn không cảm nhận được cũng khó.