ưng Thanh Vũ vẫy vẫy đôi bàn tay trắng như phấn, là người đầu tiên rời xa tháp Tụ Linh!
Đám Âu Dã Tư Thanh Vũ, Lữ Đông Dã cũng đi theo, đứng cách đó mấy trăm mét.
Bọn họ vô cùng tin tưởng Trần Đức!
Mặc dù Trần Nguyên Bình, Lục Phong là người của ngoại viện, nhưng cũng biết độ rân chắc của tháp Tụ Linh, mấy năm nay có không biết bao nhiêu cao thủ từng thử, nhưng nó vẫn lành lặn y nguyên. Thế nẽn, có thể thấy được độ cứng của nó như thế nào rồi đó.
Song, hai người vẩn lùi lại, bọn họ cũng có chút chờ mong với Trần Đức!
Trái lại những đệ tử nội viện, cả đám đều nở nụ cười cực kỳ khinh bỉ:
“Đây là tẽn tân sinh kiêu ngạo vô đối đó hả? Sao lại ngây thơ thế không biết?”
“Lẽ nào cậu ta cho rằng mình có thế đánh nát tháp Tụ Linh ư?”
‘Cũng đề cao mình quá rồi đó”.
“Ha ha, cái này gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, cho rằng giết chết Hồ Ngạo là mạnh, lại không biết thực lực của hân ta chỉ là rác rưởi trong nội viện!”
“Người này thật ngông cuồng, cuồng đến ngu ngốc”.
Không có ai tin Trần Đức có thế đánh nát tháp Tụ Linh kể cả Công Tôn Hằng, ông ta cười tủm tỉm nói: “Cậu Trần, cậu cứ thoải mái ra tay đi, bọn họ đều là đệ tử nội viện, mạnh hơn ngoại viện rất nhiều, dư chấn bình thường sẽ không làm gì được họ đâu”.
“Được rồi”.
Trần Đức nhướn mày, lấy một bình rượu ra, ừng ực uống mấy hớp, sau đó cất đi.
Anh đi vài bước xung quanh tầng thứ nhất của tháp Tụ Linh, rồi bước đến một nơi có cấu tạo dày và cứng nhất mới dừng lại.
Cùng lúc đó, linh khí trong cơ thể cũng nhộn nhạo, tràn ra như một con gió lốc, điên cuồng quét qua mỏi sợi kinh mạch trong người anh. Cuối cùng, dồn vào nắm tay Trần Đức.________________________
Đợi đến khi linh khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, giây tiếp theo, Trần Đức chợt đấm ra!
Từ sau khi rời khỏi Thiên Kiếm phong, Trần Đức vẫn chưa thử xem 50 triệu tấn sức mạnh của mình sẽ có sức công phá như thế nào.
Dù khi đánh sập Thiên Kiếm Phong anh đã dùng toàn bộ sức mạnh cộng thêm 500 triệu tấn sức mạnh của cửu Trọng Cực Ảnh, nhưng cuối cùng sức công phá chỉ mới đánh ra khoảng 30 triệu tấn, chứ chưa dùng hết mà Thiên Kiếm Phong đã không thể chịu nổi, ầm ầm sụp đổ.
Giờ, tháp Tụ Linh này lại ớ ngay trước mặt, quả thật là vật thí nghiệp tốt nhất cho anh!
Lần này, anh không có thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh mà chỉ dùng toàn bộ 50 triệu sức mạnh của bản thản, đấm thẳng về phía trước!
“Vù!”
Một cơn gió to nổi lên, nắm tay của Trần Đức như một quả pháo nhanh chóng đấm thẳng vào tháp Tụ Linh!
“Keng!”
Một tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên cùng với nắm tay của Trần Đức, leng keng điếc tai
khuếch tán ra xung quanh.
Song, tuy đã phát ra âm thanh rất lớn, nhưng tháp Tụ Linh vẫn lành lặn, không chút sứt mẻ, sừng sững đứng tại chỗ.
Ngay cả một vết tróc cũng không có!
Xung quanh im phăng phắc, có điều, nó chỉ diễn ra ngắn ngủi, chẳng mấy chốc:
“Phụt, ha ha, xin lỗi nhé, tôi không nhịn được!”, trong đám người, có một đệ tử bật cười.
“Đây là ma vương, Atula trong miệng đám rác rưởi ngoại viện hả?”
“Ha ha ha, hình như là vậy đó!”
Đánh không vỡ cũng không sao, dù là cao thủ nội viện cũng không làm được.
Nhưng, Trần Bát Hoang lại chỉ đánh ra một chiêu!