Người phía Bàn Chiến là nhiều nhất, khoáng chừng bốn mươi năm mươi người, bọn họ đến cùng một giới, đại lục Thương Huyền chính là giới đứng đầu Vân Tiêu Giới.
Bàn Chiến mặc áo bào lưu tinh, hắn đứng ở nơi trung tâm nhất, trong vòng chu vi ba mét không có bất kỳ ai dám đến gần, dù là người của đại lục Thương Huyền cũng cách rất xa.
Giới còn lại nhiều là mười mấy người, bảy tám người tạo thành nhóm nhỏ, bên Hoa Linh Vy có bốn người, đứng cách Trần Đức không xa ‘Trần Bát Hoang, con rùa rụt cổ mày cuối cùng cũng chịu ra rồi sao!”, Lăng Không cách Trần Đức không xa, nhìn thấy anh, hắn liền quát tháo.Nhưng Trần Đức chắng buồn đế ý đến hắn.
“Trần Bát Hoang, con kiến hôi trái đất như anh mà dám đứng trẽn đầu tôi, lần này số tầng tôi leo lên nhất định phải vượt qua anh”, Lãng Không không chịu khuất phục, hắn đẩy mũi: “Tôi muốn chứng mình rằng trái đất các anh chính là chỏ của kiến hôi, rác rưởi”.
Trần Đức cũng không đáp lại, anh không muốn lãng phí miệng lưỡi với cái tên Lăng Không ngây thơ tự cho mình hơn hẳn người khác này.
Anh không nói, người xung quanh chú ý đến nơi này thì cho rằng anh sợ hãi nên không phản bác Lăng Không, bọn họ liền bàn luận sôi nổi.“Ha ha, quả nhiên là đồ hèn nhát”.
“Đúng vậy, sợ thế mà còn xếp thứ mười?”
“Vừa rồi tôi chú ý thấy anh ta còn ép bản thân phá kỷ lục ý”.
“Mẹ kiếp, thật không biết xấu hố”.
n
Từng tiếng bàn luận không dứt, Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ, ánh mắt anh quan
sát bốn phía.
Sau lưng bọn họ là khán đài người đông nghìn nghịt, một trăm ngàn người tập trung trên sân rộng bát ngát như vậy cũng khỏng hề chật chội.
Trước khán đài có bốn mươi năm mươi căn phòng đẹp đẽ và độc lập hơn khán đài.
Căn phòng chế tạo từ chất liệu đặc biệt, từ bên trong có thế nhìn ra tình hình bên ngoài, nhưng bẽn ngoài lại không hề nhìn thấy bên trong, cho dù Trần Đức khởi động thấu thị nhãn, anh cũng chỉ thấy một vài bóng người mờ ảo bên trong, nhìn không rõ lắm.
Những vị trí này hẳn là nhằn viên tuyển chọn từ Vân Tiêu Giới và các lãnh đạo cốt lõi của Thông Thiên các, chỉ có bọn họ mới có tư cách sử dụng phòng đơn.
Mà xung quanh chỗ đám người Trần Đức đứng có trên một ngàn màn hình cực lớn to gấp mất trăm lần rạp chiếu phim ở thế tục trái đất!
Một màn hình trong số đó lúc này hiện lên tên của hơn ba ngàn người tham gia sát hạch!
Hiển nhiên,
Màn hình cực lớn đó dùng đế quan sát tình hình
của những người tham gia sát hạch, e rằng bẽn trong tháp Linh Thú cũng có cách có thể truyền tình hình của bọn họ đến màn hình phản quang lớn.
Hình ảnh biểu hiện trên màn hình phản quang lớn gần như toàn cảnh không góc chết!
Trước tháp Lỉnh Thú có một lão giả đứng sừng sững, ông ta trông cực kỳ già, giống như một cây tùng già bất cứ lúc nào cũng có thế đố sập xuống, ông ta khom lưng đứng trước tầng một tháp Linh Thu.
Trên mặt ông ta mang theo nụ cười ấm áp, một thân áo dài màu lam, giống như một ông lão bình thường đến mức không thế bình thường hơn,
Nhưng,
Trần Đức biết rõ ỏng lão này chắc chắn rất mạnh.
Với thực lực bây giờ của anh thì không có cách nào nhìn thấu.
Trước đó là ông ta gọi đám người sát hạch đến
đây.