“Hoang huynh, tên này thực sự rất mạnh”, Từ Phong đứng bên Trần Đức, nhìn Nghiêm Hoa, tràn đầy cảm khái, chỉ là trong đôi mắt không có chút sợ hãi nào, bởi vì đã đứng ở đây, anh ta không nghĩ đến việc sống sót.
“Rất khá”, Trần Đức thản nhiên, đánh giá nhẹ bẫng.
Vừa dứt lời, Nghiêm Hoa đã đến trước ba người Trần Đức, cách bọn họ chưa đến năm mét!
Sau đó khóa chặt ba người, khoảnh cách như vậy, lại còn khóa chặt, ba người tuyệt đối không thể nào có cơ hội chạy thoát.
“Trần Bát Hoang, hối hận rồi chứ?”, Nghiêm Hoa cất giọng âm u, trong giọng điệu chỉ có tức giận, sát ý: “Đáng tiếc, mày, và cả Từ Phong, sẽ không có cơ hội sống sót, sau này, người phụ nữ của mày đế tao chăm sóc giúp mày”.
“Mày lắm lời thật”, Trần Đức hơi bĩu khóe miệng, như người không có việc gì, nâng chai rượu uống mẩy ngụm: “Đừng nhiều lời, ra tay đi!”
Lời vừa được nói ra, trên chục ngàn võ giả liền sửng sốt.
‘Vãi!”
“Trân Bát Hoang điên rồi sao?”
“Mẹ kiếp, lại bảo Nghiêm Hoa ra tay trước, đang cố tình nộp mạng ư!”
Đám đông sôi sục, đều cạn lời lắc đầu.
Trước đó, tuy bọn họ cho rang Trần Bát Hoang chết chắc, nhưng sau khi nghe cuộc trò chuyện của anh và Từ Phong, ít nhất cảm thấy anh có dũng khí.
Bây giờ xem ra…
Mẹ kiếp, đâu phải là dũng khí? Rõ ràng là nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, nói một cách đơn giản, chính là đầu óc có vấn đề!
Bảo Nghiêm Hoa ra tay trước?
Thực sự coi mình là đĩa rau?
Phải biết rằng, quyết đấu giữa hai võ giá giống như đánh cờ!
Người ra tay trước, chiếm ưu thế tuyệt đối!
Thực lực, cảnh giới của Trần Đức không bằng Nghiêm Hoa, ra tay trước, có lẽ còn có một phần vạn vạn vạn cơ hội sống!
Nếu Nghiêm Hoa ra tay trước, ha ha!
Một chiêu?
Không, nửa chiêu, Trần Bát Hoang sẽ chết!
Khả năng sống bằng không!
Nghiêm Hoa cười âm hiếm lạnh lùng, hào quang sát ý nổi lên: “Nếu mày đã muốn cầu xin chết nhanh như vậy, thì tao cho mày toại nguyện, giết mày, một ngón tay là đủ!”
Cùng lúc đó, Nghiêm Hoa giơ một ngón tay lên thật, hơn nữa, còn là ngón út, nhẹ nhàng chém chuẩn về phía Trần Đức!
“Vù!”
Hào quang lưu chuyến trên đầu ngón tay, một đường kiếm ý vô địch trực tiếp vẽ ra một đường nứt trong không gian, khoảng cách nãm mét, chưa đến nửa hơi thở, tay của hắn đã xuất hiện ở cổ họng của Trần Đức!
Chỉ một ngón tay đã dấy lên làn sóng dữ, một ngón tay như một đường kiếm, sâc bén ngang tàn.
Đủ để giết chết bất kỳ võ giả thần tôn mười giai trở xuống nào.