Nhưng hắn ta phải trả một ngàn ba trăm tám mươi ký, hẳn ta trá nối không?
Trả không nổi!
Thời điểm ánh mắt của Trần Đức quét về phía hắn ta, hắn ta hận không thế tìm một cái lổ đế chui
xuống, hai tay siết chặt, cả mặt đó bùng.
Trần Đức nhìn hắn ta nhàn nhạt nói: “Thánh tử Thái Dương Cung, mười phền trăm của anh…”
“Tran Bát Hoang!”
Trần Đức chưa kịp nói hết câu, Thạch Thiên đột nhiên hét lớn, gần như gầm lên: “Tao muốn thách đấu với mày, trận chiến sinh tử!”
Trận chiến sinh tử!
Bốn chữ kia vang lẻn, trên quảng trường rộng lớn bỗng nhiên chìm vào im lặng, ai nấy cũng đều nhìn Thạch Thiên với ánh mắt kỳ lạ, thánh tử của Vân Tiêu Giới, thách thức một người địa cầu vừa sát hạch xong?
Con mẹ nó…
Chuyện này quá trơ trẽn rồi phái không?
Trơ trẽn hơn Quách Ly Long gấp mười lần!
Đây không là cậy lớn ức hiếp nhỏ nữa, mà là một con sư tử bắt nạt một con thỏ, còn là một con thỏ vừa mới chào đời!
“Anh Bát Hoang, đừng đồng ý”, Hồng Y nhắc nhở: “Thực lực của hắn rất mạnh, đã đạt đến cảnh
giới Thiên Tôn tầng hai!”
Không chí có Hồng Y nhắc nhớ Trần Đức, mà ngay cả Trình Lâm Phong, tông chủ của Lưỡng Nghi Tông cũng cau mày nói: “Trần Bát Hoang…nhất định đừng đồng ý, cậu…không phải đối thủ của hắn đâu!”
‘Trần Bát Hoang, cậu có thế từ chối lời thách đấu của hẳn”, Lục Âm Dương im lặng hồi lâu, cũng cảm thấy Thạch Thiên thật quá không biết xấu hổ, cho nên liền đứng dậy nhắc nhở Trần Bát Hoang.
Quả thực Thông Thiên Các cho phép thách đấu, hơn nữa cũng cho phép các trận chiến sinh tử!
Nhưng, tiền đề là hai thế hệ võ giả trẻ có tuổi tác xấp xỉ nhau có thể thách đấu, vì vậy cũng không vi phạm quy tắc của Thông Thiên Các.
Tương tự, bên bị thách đấu có quyền từ chối: “Trần Đức, không phải mày rất ngông cuồng sao, đăng đỉnh phá kỷ lục, rất có thiên phú mà? Sao, mày không dám nhận lời thách đấu của Thạch Thiên à?”
Quách Ly Long cười khấy chế nhạo, ông ta muốn Trần Bát Hoang lập tức chết ngay trước mắt mình, cố ý khiêu khích: “Nếu mày muốn chứng minh người địa cều không phải rác rười thì hãy thể hiện bản lĩnh của mày ra đi, Thạch Thiên cũng trạc tuổi mày, nếu ngay cả cậu ấy mày cũng không đánh thắng, vậy người địa cầu không phải rác rưởi thì là
gi? Haha…”
“Trần Bát Hoang, sao? Không dám nghênh chiến hả? Sợ rồi?”, Thạch Thiên thấy Trần Đức im lặng, sợ hắn không đồng ý bèn khinh bỉ cười nói: “Chẳng phải mày ngông lâm hả? Chỉ cần mày đánh thắng được tao thì tao không những sẽ đền tiền cược cho mày, mà còn đền gấp đôi!”
Thạch Thiên không có nhiều linh thạch như vậy, nhưng hắn ta dám khẳng định Trần Bát Hoang không phải đối thủ của mình.
Chỉ cần Trần Bát Hoang nghênh chiến thì hắn chắc chắn phải chết!
“Ha ha, sợ cũng đúng, không sợ mới là lạ đó…”, Thạch Thiên giơ ngón giữa lên với Trần Đức, vô cùng kiêu ngạo mía mai: “Đám rác rưởi Trái Đất bọn mày làm sao dám đấu với tao?”
“Trận chiến sống còn sao? Thú vị…”
Khóe miệng Trần Đức khẽ cong, nhìn thoáng qua Thạch Thiên với ánh mắt và vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt và lười biếng.
Thạch Thiên muốn giết anh, song anh cũng muốn giết Thạch Thiên!
Đầu tiên, Trần Đức sẽ không bao giờ nương tay với người muốn giết mình, sau đó là ngày nào mà Thạch Thiên vẫn còn sống thì Đạm Đài Nguyệt sẽ
gặp nguy hiếm thêm ngày ấy.
Thế nên, Trần Đức hơi ngẫm nghĩ chút rồi lạnh nhạt mở miệng:
“Tao đồng ý với lời khiêu chiến của mày!”
Anh vừa đồng ý, mọi người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt, Trần Bát Hoang cũng chơi lớn ghẻ!
Dù xông lên đỉnh của tháp Linh Thú, nhưng cũng chắc chắn không phái đối thú của Thạch Thiên!
Sát hạch là sát hạch, thực chiến là thực chiến, hai khái niệm này là hoàn toàn khác nhau. Thạch Thiên đến từ Vân Tiêu Giới có vốn liếng hùng hậu, chắc chắn sẽ có vô số con át chủ bài!