Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tia máu văng lên, hai cánh tay của Cấu Vương và lão Ưng đồng thời bị chém xuống, lăn dưới đất, nhìn thấy máu tươi mà giật mình.

“Làm sao, ngay cả một kiếm của tôi cũng không tiếp nổi?”

Lời Trần Đức lạnh buốt giống như Cửu U quỷ mị, anh nhìn thắng vào hai người: “Chút bản rĩnh này mà cũng dám giả bộ trước mặt Trần Bát Hoang?”

Sắc mặt hai người Cửu Vương và lão ưng kinh hãi hoảng sợ trong lòng, không thể nào tưởng tượng nối.

“Sao có thể?!’

Thần Vương Ngũ Trọng tại sao có thể đánh bọn họ bị thương?!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không dám tin tưởng!

‘Trần Bát Hoang, quả thật mày có hơi vượt ra khỏi dự liệu của bọn tao”.

Cửu Vương bệ hạ sắc mặt lạnh lẽo, cuối cùng từ trong chấn động lấy loại tinh thần: “Nhưng nếu như chỉ có chút thực lực thì vẫn chưa đủ nhìn!”

“Gầm!”

Lời vừa dứt, Cẩu Vương bệ hạ nở rộ thần quang vô hạn, xán lạn chói mắt, cả người biến thành bản thể, một con chó mực hùng tráng như núi cao, mắt to như chuông đồng, răng nanh dài xuất hiện.

“Rít!”

Cùng giây đó, tiếng hí vang dội, khắp bầu trời đen hoàn toàn, trẽn không trung, một con chim ưng trôi nối, đôi cánh khổng lồ che lấp bầu trời, khuấy động phong vân, kinh khủng vô tận.

Không xa bên ngoài, Đệ Ngũ Hiên nhìn đến

ngây người, mặc dù thân là cường giả Bán Thánh đỉnh phong, ông ta cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng khiếp người như vậy. Lão Ưng và Cấu Vương hóa bản thể, rõ ràng còn mạnh hơn trước ít nhất trảm Tân!

“Tiếu tử, mày phải chết!”

Thương ưng lao từ trên trời cao xuống, cặp móng nhọn như thần binh sắc bén, xé hư không.

Cấu Vương phát ra tiếng rít, đồng thời chạy điên cuồng, đất rung núi chuyển, bốn phía nước biển Tây Hải đều cuồn cuộn vì hai người, giống như đun sôi nước, ùng ục không dứt.

Trần Đức thu hồi kiếm Long Ngâm, anh đứng yên tại chỗ, mặc cho bọn họ vọt tới.

“Bụp!”

Móng nhọn hạ về phía Trần Đức, anh vẫn không nhúc nhích, một chưởng phất về phía móng nhọn của lão Ưng, giống như đập con ruồi, cả cơ thể khổng lồ của nỏ không chịu khống chế, bay rớt ra ngoài.

Đồng thời, một tay khác của Trần Đức dùng chưởng ngăn cản, linh khí hội tụ giống như một bức tường vỏ hình ngăn trước mặt anh, Cấu Vương bệ hạ vọt tới, đụng vào đó, cả gương mặt chó máu thịt mơ hồ.

“Chỉ vậy thỏi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK