Không tốn máy may chút sức lực!
Theo lý mà nói, lẽ ra bọn họ đã nghe quen việc này, thậm chí là tẻ liệt trước sự yêu nghiệt cúa Trần Đức, nhưng vào lúc này, vẫn không khỏi kinh hãi, hoảng sợ!
Cảnh tượng trước mắt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai dám tin, ai sẽ tin chứ?
Hàng triệu võ già chìm vào im lặng.
Cho dù là ưng Thương, cơ thế cũng cứng lại, vé mặt vui mừng đắc ý giống như bị đóng băng, dần
dần trở nên u ám, nụ cười trên khóe miệng càng thêm âm u đáng sợ.
Bẽn cạnh hắn, trái tim treo lơ lửng của Ảu Dã Tư Linh khẽ được đặt xuống, nhưng sau khi cảm nhận được sát ý của ưng Thương, vần vô cùng lo láng.
Đúng, hơn một ngàn người đó quả thực rất mạnh, nhưng…ưng Thương còn mạnh hơn!
Trần Đức có thế dê dàng giết hơn một ngàn người đó.
Cảnh giới Thân Tôn ba sáu giai như ưng Thương cũng có thể!
Thậm chí, chỉ cần một chiêu!
Hơn nữa, Ưng Thương hành sự cực đoan, tàn nhẵn, đặc biệt thích hành hạ người khác, khiến người ta sống không bẵng chết!
“Lộc cộc!” “Lộc cộc!”
“Lộc cộc!”
Trong sự yên lặng này, Trần Đức lại tiến về phía trước mười mấy hai mươi bước, hít thờ mấy hơi, cách ưng Thương chỉ còn bảy tám mét!
“Ầm!”
Trần Đức một cước đá văng quan tài đá đến trước mặt Ưng Thương, nhìn thẳng vào hắn, lãnh đạm nói: “Tự sát, nằm vào trong”.
“Ha…thú vị! Rất thú vị!!”, ưng Thương nớ một nụ cười lạnh lùng u ám.
“Mày, quỳ xuống, suốt đời làm nô lệ của tao, tao có thế tha cho mày một mạng, không chì có thế tha cho mày, tao còn có thể bồi dưỡng, đế mày thật sự trưởng thành!”
Ưng Thương đã nhìn trúng Trần Đức, nhìn trúng thiên phú như ma quỷ của Trần Đức!
Nói một cách công bằng, hắn quả thực có thế giết hơn một ngàn người đó, nhưng cảnh giới của hán không phải những người như Lâm Phong, Thương Thái, Hồng Thất có thể so sánh được!
Hân là võ giá cánh giới Thần Tôn ba sáu giai, là người mạnh nhất trong số bọn chúng, cao hơn mười mấy giai!
Khoảng cách của hai bên là vô cùng lớn!
Nếu hắn giống như Trần Đức, là Thông Thần Nhất Trọng thì sao đây? ưng Thương có tự tin có thể đấu với bốn năm người như Thương Thái, nhung hơn một ngàn người, đủ đế đánh hắn ra bã!
Nói một cách khác, hắn không bằng Trần Bát Hoang, vl vậy, hân quyết định thu nhận Trần Đức làm nô lệ, làm thuộc hạ!
Nói đến đây, hắn mở cấm chế của Âu Dã Tư Linh ra, đẩy Âu Dã Tư Linh đến trước mặt Trần Đức: “Chí cần mày đòng ý, người phụ nữ này trá lại cho mày!”
Ưng Thương làm như vậy, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người sững sờ!
Ầu Dã Tư Linh giống như hàng hóa được trao đối, bị Ưng Thương đấy đi, chí vì đế Trần Đức làm nô lệ cho hấn?!
“Trần Bát Hoang thật may mắn!”
“Đúng vậy, có thể làm nô lệ, thuộc hạ của ưng Thương, bao nhiêu người cầu còn chẳng được?”
“Nghe đồn, Ưng Thương có thế làm gia chủ nhà họ Ưng, làm thuộc hạ cúa hắn, dưới một người trên vạn người!”