Ly Hỏa trong đại trận tăng vọt, sôi cục dâng trào, hỏa diễm giống như rồng thật, phát ra tiếng gầm rú vô cùng kinh người, cho dù đại trận Khô Hàn dung hợp với nước của Biển Chết cũng chỉ giảm bớt khí thế hỏa diêm một chút.
ở trung tâm của đại trận, cảm nhận được từng đợt lạnh buốt, cuối cùng cơn đau của Trần Đức cũng giảm đi một chút. Nhân cơ hội này, anh đồng thời vận hành Âm Dương Kinh và Cửu Trọng Cực Ảnh, chân hỏa trong cơ thể cũng thi nhau tuôn ra, hướng về Ly Hỏa trong lòng bàn tay cúa anh.
“Tanh tách!”
Ly Hỏa dường như cảm nhận được nguy hiểm, tất cả sự thiêu đốt đều dồn về phía Trần Đức, trong phút chốc, tóc của Trần Đức cũng hóa thành trơ, trở thành một cái đầu trọc lóc, máu không ngừng cháy ra từ lỗ chân lông trên da.
Chỉ là, ngay khi những dòng máu tươi này xuất hiện, nó đã hóa thành chính khí, bị ngọn lửa dữ dội này đốt cháy thành hư vô, chỉ còn lại vết máu và làn da cháy đen.
“Nếu không có đại trận Khô Hàn và nước của Biển Chết thì sức mạnh của Ly Hỏa này thực sự là khó mà tưởng tượng nối…”, trong lòng Trần Đức cảm thấy kinh hãi, dưới tình hình này nhưng vẫn cám thấy đau đớn đến mức này, vậy cũng đủ hiếu mức độ khủng khiếp của Ly Hỏa.
Có điều, từ trước đến nay, Trần Đức lè người không dễ dàng bò cuộc, nếu bây giờ bỏ cuộc thì tất cá mọi nỗ lực đều như đố xuống sông xuống biến nên anh nhất định phải kiên trì, nếu không thì quá có lỗi với Linh Lung và hàng trăm triệu ký Tử Linh Thạch.
“Chút đau đớn này cũng muốn ngăn cản Trần Bát Hoang tôi sao?’
Ánh mât Trần Đức sắc bén, lộ ra một nụ cười gớm ghiếc, sau đó, chân hỏa trong cơ thế anh ngày càng thêm mãnh liệt, điên cuồng lao về phía hỏa linh Ly Hóa.
Hai mắt của Trần Đức đỏ hoe, toàn thân run lên bần bật, không ai biết anh đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, nhưng anh chưa từng có ý định từ bỏ.
Những lúc đau không chịu nổi, anh sẽ gào lên một tiếng, sau đó tiếp tục cùng Ly Hỏa đấu tranh quyết liệt, dựa vào nghị lực kiên cường chống đỡ.
“Trần Bát Hoang, tôi không nhìn nhầm anh..”, Linh Lung nhìn chằm chằm Trần Đức, vừa hài lòng vừa thanh thán yên tâm.
Chung sống với Trần Đức lâu như vậy, Linh Lung biết rõ điều đáng sợ nhất ở Trần Đức không phải là thiên phú biến thái gần như yêu nghiệt, cũng không phái là nhân duyên đào hoa với phụ nữ đáng ghen tị của anh!
Mà là sự tàn nhẫn, nghị lực và kiên định!
Có thế ngày thường chẳng ai đế ý đến điều này nhưng cô ta biết rất rõ, chính sự tàn nhẫn này đã giúp anh có được tất cả như ngày hôm nay.
Anh, chưa bao giờ bỏ cuộc!
Cũng sẽ không bao giờ dê dàng từ bỏ.
Chỉ cần chuyện mà anh tin chắc, cho dù có chết, anh cũng sẽ dùng một ngàn phần trăm nỏ lực của mình để hoàn thành.
Nếu không có những tố chất này, cái gọi là thiên phú và cơ duyên chắng qua cũng chí là một
đám bong bóng hư ảo vô dụng.
ở trong đại trận Khô Hàn, nội tâm Trần Đức đang gào thét dữ dội, thân thể gần như bị thiêu đốt đến mức tróc ra một tầng da, trên người dính đầy máu tươi, vô cùng đáng sợ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Mười ngày.
Hai mươi ngày.
Một tháng.
Hai tháng.
Cơn đau này không phải ngày một ngày hai mà cứ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác.
Đã ba tháng trôi qua, Trần Đức vẫn ở trong trung tâm đại trận, nếu không phái thỉnh thoảng
nghe thấy tiếng gào thét của anh, chắc hắn không ai nghĩ anh vẫn còn sống.
Đã bốn tháng trôi qua, anh vẫn đang gánh chịu những cơn đau như vậy, trong ngọn lửa mạnh mẽ đến mức này, không có đan dược nào có thế giúp anh, chỉ có thể dựa vào chính mình.
ở bên ngoài, đã năm ngày kế từ khi Trần Đức bước vào núi Thái Cực, còn Trình Lâm Phong cũng đã rời Lưỡng Nghi Tông được bốn ngày.
Đúng hôm nay, Lưỡng Nghi Tông có khách đến!
Bên ngoài đại điện cúa Lưỡng Nghi Tông, báy tám trăm đệ tử do Tiêu Chính Thái dẳn đầu tập hợp lại, tất cả đều nhìn về phía đại điện, bên trong vô cùng yên tĩnh, trang nghiêm, bầu không khí cực kỳ kỳ quái.