Quan Vân Dương hoàn toàn không thèm nhìn Cung Trường Lâm, trực tiếp dẳn theo ba vị trưởng lão vào Lưỡng Nghi Tỏng.
Cung Trường Lảm nhíu mày, thái độ của Quan Vân Dương khiến ông ta cám thấy vô cùng lo lắng.
“Cung tông chủ, tông chủ nhà tôi chính là như vậy, nhưng ông ấy rất thích ông đó. Sau chuyện này, ông chính là người có công lớn nhất trong Kỉnh Thiên Tông chúng tôi!”, Quỷ Lão Lục tự mình đỡ Cung Trường Lâm dậy, an ủi.
“Thì ra là thế”, Cung Trường Lâm thở phào một hơi: “Quỷ lão, bảo các đệ tử bên ngoài tranh thủ vào đi, đừng làm mất thời gian”.
“Được!”
Quỷ Lão Lục dùng tay ra hiệu với bên ngoài, thoáng chốc, hơn mười ngàn đệ tử chậm rãi, lặng yên không một tiếng động tiến vào Lưỡng Nghi Tông!
Còn Cung Trường Lâm thì cầm hơn mười tấm bản đồ của Lưỡng Nghi Tông đã chuẩn bị từ trước dâng lên cho Quan Vân Dương.
Quan Vân Dương nhìn thoáng qua rồi nói: “Rất tốt, tam trưởng lão, phát bản đồ xuống đi, rồi đánh sập từng cái đánh dấu trên bản đồ. Đêm nay, cần phái chiếm lấy Lưỡng Nghi Tông!”
“Vâng!”
Quỷ Lão Lục phát bản đồ xong, Cung Trường Lâm chợt hủy bỏ cách ly của quyến trục, hơn mười ngàn đệ tử Kình Thiên Tông chia làm mười mấy đội tán ra xung quanh.
Trong đám người, một gã chấp pháp giá của Lưỡng Nghi Tông thấy cách ly của quyển trục bị hủy bỏ, hai mắt chợt hiện lên vẻ độc ác, lấy một lá bùa
từ trong túi trữ vật ra rồi đốt lên.
Lá bùa vừa được đốt lên, bổng nhiên…
“Đang!”
“Đang!”
“Đang!”
Một tiếng chuông chợt vang lên dồn dập giống như tiếng sấm ngân vang khâp toàn bộ Lưỡng Nghi Tông. Lúc này, những đệ tử, chấp pháp giả, trưởng lão vốn đang nghỉ ngơi đều lập tức cảnh giác, bật dậy!
Tại Trưởng lão điện, đại trưởng lão Đồ Trường Sinh bỗng mở choàng hai mât: “Chuông cảnh báo vang lên, không tốt, có kẻ địch xâm nhập, người đâu!”
Ông ta vừa nói xong, bên ngoài đại điện, hơn mười bóng người chợt xuất hiện rồi quỳ xuống trước mặt.
“Lập tức triệu tập các đệ tử tập hợp ờ trường Luyện Võ!”
“Vâng!”
Hơn mười bóng người thoáng chốc tán ra, lao
về những hướng khác nhau. “Chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Các đệ tử Lưỡng Nghi Tông không biết chuyện gì xảy ra, nhưng họ biết cảnh báo ấy đại biểu cho cái gì, lập tức đề cao cảnh giác, không cần ai thông báo, mọi người đều tự giác tập hợp ờ trường Luyện Võ.
Lưỡng Nghi Tông có rất nhiều loại tín hiệu.
Mà loại trước mắt chính là đại biểu cho có địch xâm nhập!
Vá lại, kẻ địch còn vượt qua đại trận phòng ngự, tiến vào trong Lưỡng Nghi Tông!
Lúc này, Y Thái Cực xa ở núi Thái Cực cũng nghe thấy tiếng chuông kia, trong lòng chợt nảy lên một dự cảm.
“Vào lúc này tấn công Lưỡng Nghi Tông thì chí có mấy tên Kình Thiên Tông kia…”, Y Thái Cực nghĩ bụng, sau đó gọi tới một con chim lớn màu xanh bay về phía Lưỡng Nghi Tông.
“Chuyện này là sao!”, Quan Vản Dương nghe thấy tiếng chuông cánh báo kia, trong mắt lóe lên dày đặc sát khí nhìn Cung Trường Lâm!
“Cảnh báo, có người gửi tín hiệu cho Lưỡng Nghi Tông!”, thoáng chốc, ánh mắt Cung Trường Lâm lập tức nhìn sang một bên, thấy tro tàn của lá bùa vừa bị đốt đi kia, tức thì nhìn chòng chọc vào người nọ: “Cậu thật to gan, dám phán bội tôi!”
“Tôi phán bội ông?”, gã chấp pháp giá kia cười ha ha: “Lão khốn nhà ông còn có mặt mũi nói hai chữ phản bội? Lưỡng Nghi Tông có ơn giúp đỡ, cứu mạng tôi, há là loại chó chết như ông có thế so sánh?”