“Đúng vậy!1
Trân Đức gật đầu, trả lời rất dứt khoát và rõ ràng, trực tiếp thừa nhận. Cùng lúc đó, anh lấy ra một vò rượu, uống từng ngụm.
“Thật ra, bản tôn cũng có hứng thú với cậu lắm, trông cậu thế này chắc chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, khi tỏi bằng tuổi cậu chỉ mới là một Thần Vương, phải mất tận mấy trăm đến cả ngàn năm mới trở thành Thánh Vương, còn cậu, tuổi còn trẻ đã có được sức mạnh thế này là rất yêu nghiệt, có thể nói là võ giả yêu nghiệt nhất tôi gặp được từ trước đến nay. Không phải là một trong những”.
Giọng Huyết Đồ rất lạnh nhạt, cũng cực kỳ bình tĩnh. Hắn ta chẳng những nhận ra thực lực thật sự của Trần Đức, mà còn biết rõ tuổi tác của anh, đôi mắt như có thế nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Lẽ ra khỉ tới nơi này, tôi không có ý định giết cậu, mà muốn giết Trình Lực cơ. cả một quyển võ kỹ mà cũng không giữ được, không đủ tư cách làm người hầu của tôi. Mà người của Vân Tiêu giới này, lại không xứng để bản tôn phải ra tay”.
Huyết Đồ nói tới đây thì Trình Lực chỉ thấy thần hồn mình băng giá, suýt chút nữa ngất xỉu.
Trần Đức thì vẫn giữ sự im lặng.
“Nhưng mà… Sau khi nhìn thấy cậu, tôi lại thay đối ý định, chọn giết chết cậu”.
Nụ cười của Huyết Đồ ngày càng rõ rệt, ánh mắt hắn ta đã bẳt đầu toát lên sát khí.
‘ồ?’
Trần Đức mỉm cười, lại uống một ngụm rượu.
“Giết cậu, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì cậu quá yêu nghiệt. Hơn nữa, cậu còn có sát ý với tôi, một yêu nghiệt như cậu, rất khó xác định rõ sau này cậu có thể mạnh hơn, thậm chí là vượt qua tôi hay không”.
Giọng Huyết Đồ vẫn thế, không hề sốt ruột ra tay.
Trần Đức yêu nghiệt, nhưng bây giờ anh vẫn chưa trưởng thành.
Hẳn ta tin chắc mình có thể dễ dàng giết chết
anh.
“Giết tôi chỉ vì nguyên nhân đó thôi hả”.
Trong trạng thái Cực cảnh, mái tóc vàng của Trần Đức bay bay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hẳn ta.
“Đúng vậy”.
Huyết Đồ gật đầu: “Nguyên nhân đó thôi là đủ
rồi”.
Huyết Đồ cỏ đươc sư lanh nhat ăn vào xương
vào máu, dù biết rõ Trần Đức là một yêu nghiệt tuyệt thế, là thiên tài hiếm có, tu võ một năm có thế bằng hàng trăm năm, hàng ngàn năm hay thậm chí là cả đời của người khác. Hắn ta, vẫn rất bình tĩnh.
Chịu thôi.
Yêu nghiệt chết trong tay hắn ta cũng nhiều lắm rồi, dù là yêu nghiệt, hay là thiên tài, thì trước khi trưởng thành vần là một miếng thịt bò nằm trên thớt, mặc người chém giết mà thôi!
Trần Bát Hoang chính là như thế.
Giết anh, Huyết Đồ chẳng hề có chút do dự hay chần chừ nào.
“Đúng vậy, tôi bây giờ rất có thể không phải là đối thủ của anh…”
Ánh mắt Trần Đức bắt đầu trở nẽn lạnh lẽo, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ dữ tợn, chiến ý dày đặc: “Liệu anh có nghĩ rằng, lần này nếu như tôi không chết, tiếp tục sống sót… Thì lần sau gặp lại, anh sẽ chết rất thảm không?”
“Không nghĩ tới chuyện đó, cũng chẳng cần nghĩ làm gì”.
Huyết Đồ lầc đầu, sắc mặt tàn nhẫn, cười lạnh: “Kẻ thù của Huyết Đồ tôi, không có “lần sau” đâu.
Tôi muốn giết cậu, thì cậu sẽ chết, không có cơ hội sống sót nào, cũng như những người tôi từng giết vậy. Tôi bảo đảm, cậu không phải là một ngoại lệ!”
“Nếu đã thế… Thì chẳng còn gì để nói nữa, tới đi!”
Vừa dứt lời.