Đệ tử Lưỡng Nghi Tông tuyệt vọng, sợ hãi, cũng chí dựa vào niềm tin, đứng thắng người, chuẩn bị chiến đấu!
“Cậy đông người, phải không?”
Bỗng nhiên, Trần Đức vẫn trầm mặc, ngước đôi mắt, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng.
Có thể nhìn rõ ràng, đôi mắt của anh đã biến thành màu tím!
Màu tím vô cùng yẻu dị!
Đôi mắt ngự thú!
Đồng thời, trong vòng hàng trăm mét, linh thú trong núi vang lên tiếng gầm rú, chấn rung là rừng núi!
Sau đó, một cảnh chấn hãi lòng người xảy ra, linh thú trong núi, từng con dã thú liên tiếp ngưng tụ thành một trận thú triều, dày đặc chi chít, hào hùng xông ra!
Có linh thú bay trên trời, có loài chạy dưới đất, che kín bầu trời, như châu chấu vượt biên!
Hàng chục ngàn người?
Hàng chục ngàn người đã là gì?
Những con linh thú dã thú này tập hợp lại với nhau cũng phải hơn hai ba trăm ngàn con!
Chúng như nối điên, đôi mắt khát máu, trong tích tâc, xông về phía Kình Thiên Tông, con trước ngã xuống con sau tiếp tục cắn xé, tàn sát đám người!
Trong phút chốc, có trên ngàn người Kình Thiên Tông đã chết!
Nhìn thấy cảnh nèy, tất cả mọi người Lưỡng Nghi Tông, kể cả đám người Y Thái Cực, Đồ Trường Sinh hoàn toàn sửng sốt.
Bây giờ Kinh Thiên Tông còn không tự lo nổi cho mình, đâu có cơ hội ra tay với bọn họ?
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Trần Đức thay
đổi liên tục!
Trong đầu họ cũng phái vang lên lời nói khí phách mạnh mẽ, tràn đầy niềm tin của Trần Đức.
“Sau đây, mọi người chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đám chó gà này, cứ giao cho tồi!”
“Đám chó gà này, cứ giao cho tôi!”
“Giao cho tôi!”
Câu này đã được nói ra từ rất lâu, lúc này như tiếng sấm động trời vang lên bẻn tai, trong đầu tất cả mọi người!
Bọn họ vô cùng kích động!
Sự xuất hiện của linh thú hoàn toàn khiến Kình Thiên Tông hổn loạn, bọn họ có thế đột phá vòng vây rồi!
“Vãi!”
Trong không trung, Quan Vân Dương nhìn thấy cánh này liền nối giận như núi lửa phun trào: “Trần Bát Hoang, mày chết cho tao!”
Cuối cùng ông ta không nhịn được, đích thân ra
tay!
Nếu là trước đây, ông ta tuyệt đối sẽ không ra tay với loại kiến hôi cảnh giới Thiên Tôn như Trần Bát Hoang, ông ta khinh thường, cũng chê bấn tay!
Nhưng tên nhóc này quá quỷ dị rồi!
Anh vừa xuất hiện, thế cục vốn thâng chầc, lại… lại đảo ngược càn khôn, bât đầu xoay chuyển?
Là tông chú, cao thú cánh giới thần thông cửu trọng, lúc này, Quan Vân Dương lại hơi hoảng sợ!
Trần Bát Hoang không chết, ông ta không yên lòng!
Quan Vân Dương không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì sẽ dùng toàn bộ sức lực!
Kế cả cánh giới của Trần Bát Hoang kém xa ông ta, ông ta cũng không hề xem thường, ra tay với lực mạnh nhất, ắt phải giết chết bắng một đòn!
“Bát Hoang!”
Hai người Đồ Trường Sinh, Lý Thanh nguyệt lập tức chú ý đến động thái cúa Quan Vân Dương, giật lông mày, đến trước Trần Đức ngay lập tức:
“Bát Hoang, cậu về trước đi, đưa theo sư tôn cùng chạy đi, cứ giao lão già này cho tôi và Thanh