Trần Đức biết rõ nếu đối đầu trực tiếp thl anh sẽ không có chút phần tháng nào, dù Tu La Tử và Độc Cô Huyền có hỗ trợ thì cũng vậy thôi.
Nên anh mới quyết định tạm thời che giấu hơi
thở, dồn hết sức vào một đấm kia, dùng cả Cực Cảnh và Tự Tại Thần Ma Công, cộng thêm Tự Tại Thần Ma Thân, muốn dùng một đòn đó để kết thúc chiến đấu.
Nhưng…
Trần Tứ Phi quá mạnh mẽ!
Thịt hắn ta cứng rắn đến lạ thường.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng tay Trần Đức vãn bị vỡ ra, bị cắn trả.
“Đúng là cảnh giới Hỗn Nguyên…”
Trần Đức than thở, bấy giờ, nguyên khí cuồn cuộn trong người anh đã cạn kiệt, chậm rãi đố người xuống đất.
Một vầng sáng rực rỡ hiện lên, Tô Y Y đằ bước trẽn con đường hoa tới trước mặt Trần Đức: “Trần Đức, anh sao rồi?”
Trần Đức yếu ớt cười với Tô Y Y: “Vẫn ổn, không đến nỗi nào”.
Trần Đức được đỡ dậy, Đoàn Phong Trần xa xa lại ngây ra như phỗng, tim cứ nảy lên thình thịch.
Trần Bát Hoang lại có thể đánh cả Trần Tử Phi
cảnh giới Hỗn Nguyên của nhà họ Trần ư?
Trước đó Đoàn Phong Trần gửi thiệp mời cho Trân Đức là muốn sí nhục anh, nhưng hôm nay thực lực của Trần Bát Hoang yêu nghiệt như thế, nếu anh có thế hồi phục lại, thì chắng phái nhà họ Đoàn sẽ bị giết chết hết ư?
Nghĩ tới đó, Đoàn Phong Trần bất giác nuốt ngụm nước bọt, đứng ngây ra tại chồ.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng ầm vang, đất trời rung chuyến, nguyên khí tán loạn.
Cái hố lúc nãy Trần Tử Phi vừa rơi xuống như miệng núi lửa bùng nố, kim quang hiện lên từng đợt.
Những người đứng khá gần cái hố to lập tức bốc hơi, chẳng để lại một chút bột xương nào.
Ánh mất mọi người lại nhìn về phía kim quang ngập trời.
“Được! Hay lắm Trần Bát Hoang!”
Kim quang như dòng thác cháy ngược vút thẳng về phía chân trời, bẽn trong dần hiện ra một bóng người, người đó không phái ai khác, chính là Trần Tử Phi.
‘Tên đó vẵn chưa chết ư?”
Trần Đức bồng thấy nao nao.
Kim quang dần tối đi, sau đó bên trong có một cơ thế màu vàng chói mắt bay ra ngoài.
Lúc này, quần áo Trần Tử Phi đã sớm rách nát, lộ cả ngực ra ngoài.
Da hẳn ta không còn là máu thịt bình thưởng nữa, mà như hóa thành vàng ròng, hẳn ta từ trên cao nhìn xuống, phát ra hào quang chói mắt, có thể sánh ngang với thần sáng.
Tất cả những vết thương vừa phải chịu đều biến mất không còn, chẳng những thế, nguyên khí còn mạnh hơn trước nhiều!
“Có thế ép tôi phải dùng đến “Canh Kim Bất Diệt Thể”, đúng là tôi phải khen ngợi cậu rồi Trần Đức. Tất cả những kẻ nhìn thấy thân thế bất diệt này của tôi, không có một kẻ nào, không có một người nào có thế sống sót!”.
Chỉ là từng tiếng Trần Tử Phi gằn giọng thốt ra, cũng như những cây kim nhọn đâm thầng vào tim Trần Đức, Tu La Tử và Độc Cô Huyền đứng bên cạnh anh cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, thần hồn chấn động.
“Không ngờ vẫn còn hậu chiêu…”
Độc Cô Huyền nói.
Tu La Tử che tai nói: “Tháng ranh Trần Tử Phi này không nói sai, đúng là nó đã mạnh hơn bố nó năm đó rất nhiều! Bây giờ bố nó lại mạnh hơn bao nhiêu nữa? Chắc là đã trớ thành một quái vật không sao tưởng tượng nổi!”
Trần Đức cân răng, nỉ non: ‘Tên này đúng là biến thái mà”.
Giữa không trung, Trần Tứ Phi nhẹ nhàng vung cánh tay lên, ba luồng sáng xuất hiện trước mặt hắn ta, hóa thành ba mũi nhọn, tất cá cùng hướng về một người, chính là Trần Đức.
“Chết!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!