Liền sau đó, Trân Đức, Liều Tông Nguyên đã đến trước Phật Môn đồ nát:
“Liêu tiền bối!”, lão tăng phía trước nhất nhìn thấy Liêu Tông Nguyên, lập tức đứng lên, hành lễ
phật giáo bằng một tay.
‘Tiền bối đã nghe thấy động tĩnh phải không?”
Liều Tông Nguyên là người canh giữ Côn Luân Hư, chỉ cần Côn Luân Hư xảy ra chuyện lớn, ông ta sẽ đi điều tra, vì vậy, lão tăng tưởng rằng ông ta đã nghe thấy động tĩnh gì nên mới tới đây, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Liễu Tông Nguyên chẳng tò rõ ý kiến, cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi:
“ở đảy đã xảy ra chuyện gì? Cô Âu Dã và cô ưng của Vô Song Môn đâu?”
“A di đà phật, thưa tiền bối, bọn họ đã đi… bị người của nhà họ ưng… đưa đi rồi!”, hơi thở của lão tăng không ốn định, chậm rãi nói.
“Cái gì?”
Lập tức sắc mặt Trần Đức trờ nên lạnh lùng: “Nơi này biến thành như vậy là vì nhà họ ưng ư?”
“Đúng thế”, lão tăng từ từ gật đầu: “Không biết vị thí chủ này có phải là cậu Trần, Trần Bát Hoang mà thí chủ Âu Dã nói không?”
“Đúng thế, là tôi!”, Trần Đức nói.
‘Thí chủ, một ngày trước, người của nhà họ ưng đến đây cướp cô ưng đi, người nhà họ ưng đến thì lại để ý thí chủ Âu Dã, để bảo vệ đám bần tăng, cô ta chỉ có thể đi theo người nhà họ ưng”.
Nét mặt lão tăng không vui không buồn, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo nỗi đau thương sâu sắc:
“Người đó quá mạnh, xin cậu Trần thứ lỗi cho đám bần tăng bất lực, không thế bảo vệ bọn họ!”
“Thí chủ, việc này không thế trách phương trượng, người nhà họ ưng đó, thực sự quá mạnh…”
Một hòa trượng trung niên người đầy bụi bặm bên cạnh lão tăng nói: “Hẳn chí dùng đến nửa chiêu đã đánh chúng tôi thành thế này, cô Âu Dã mạnh như vậy, mà chiến đấu cũng không địch nối một chiêu, chúng tôi… đã dốc hết sức rồi!”
“Không liên quan đến các ông”, sắc mặt Trần Đức sầm xuống, trắng bệch, thấp thoáng có thế thấy trong đôi mẳt xuất hiện các tia máu đỏ rực, vẻ mặt càng sa sẩm, lạnh như băng.
Nhưng anh vân thấy hổ thẹn khi đối diện với các lão tăng, Phật Môn rơi vào bước này hoàn toàn là vì anh đưa ưng Thanh Vũ đến đây, không hề quen biết Trần Đức, Phật Môn có thể làm đến thế này
thực sự đã rất đủ rồi, cũng may không có ai chết vì việc này.
“Liều Tông Nguyên, tôi muốn đền bù cho họ”.
“Vâng, chủ nhân!”
Liều Tông Nguyên đáp một tiếng, sau đó nói với lão tăng: “Viên Phương, chùa chiền, miếu thờ của các ông, tôi sẽ cho người đến tu sửa, ngoài ra… tôi sẽ bồi thường một bộ võ kỹ hoàng giai về mặt sức mạnh tinh thần cho các ông”.
Vừa nói, Liễu Tông Nguyên vừa lấy ra một lá bùa màu vàng gấp thành hình tam giác: “Từ nay về sau, Phật Môn có chuyên, chí cần đốt lá bùa này, Liêu Tông Nguyên tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức”.
“Chuyện này…”
Lão tăng Viên Phương giật mình chấn động, mặc dù tâm tính của ông ta rất tốt, lúc này cũng bị kinh sợ.
Liễu Tông Nguyên, gọi… gọi Trần Bát Hoang là chủ nhân?
Hơn nữa, còn muốn giúp Trần Bát Hoang bồi thường cho ông ta.
Chuyện này, thực sự chẳng khác nào chuyện
ngàn lẻ một đêm!