Đến đây, chuyện của nhà họ Lục đã hoàn toàn kết thúc,
Nhưng Trần Đức vẫn chưa rời đi, người của nhà họ Lục quá nhiệt tình, bọn họ tổ chức một buổi dạ tiệc, rượu ngon món ngon phục vụ Trần Đức rất thoải mái, đồng thời thính cầu anh truyền thụ Lục Thư Tuyết một vài tâm đắc tu luyện võ.
Trần Đức vốn muốn từ chối, dù sao thời gian của anh không nhiều, lại còn phải chạy tới học viện Vô Song, anh không muốn lãng phí quá lâu.
Nhưng lúc này, đột nhiên trong đầu anh truyền tới giọng nói của Linh Lung:
“Trần Đức, đồng ý cô ta đi, cô gái này không tầm thường đâu…”
Từ sau khi rời khỏi Thiên Kiếm Phong, Linh Lung vẫn không có động tĩnh.
Lúc này cô ta lại lên tiếng, Trần Đức cực kỳ kinh ngạc, anh hỏi: “Không tầm thường, không tầm thường thế nào?”
“Cô nhóc này thiên phú không tệ, là cơ thể âm linh tương đối khó gặp, ở chỗ tôi có một bộ tâm pháp, vừa hay phù hợp với cô ta, truyền lại cho cô ta giữ lại thiện duyên cũng không tệ”, Linh Lung khoan thai nói.
“Được rồi”.
Lúc này, Trần Đức liền đồng ý với thỉnh cầu của nhà họ Lục.
Ngày tiếp theo, Trần Đức bắt đầu truyền cho Lục Thư Tuyết bộ tâm pháp tên là “Huyền Âm Kinh” do Linh Lung truyền thụ lại, gần như Lục Thư Tuyết tín nhiệm một trăm phần trăm với Trần Đức, cô ta lập tức phế bỏ tâm pháp mà nhà họ Lục truyền thừa, bắt đầu lại từ đầu.
Vốn dĩ, Trần Đức chỉ định dừng lại một ngày, cứ như vậy anh lại phải ở thêm hai ngày nữa.
Cùng lúc đó,
Thành phố Vân Bắc tỉnh Thượng Võ ở giới thế tục.
Ba ngày đã trôi qua kể từ cuộc so tài tuyển chọn của học viện Vô Song.
Sau ba ngày dưỡng sức và làm các loại thủ tục, Lục Phong dẫn theo đám người Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Giang Hồ
Hải, Lữ Đông Dã lên đường đi thằng đến Hương Giang tập hợp cùng với một nhóm người học viện Vô Song khác.
Còn ba người Trần Nguyên Bình, Lý Tử Tinh và ức Thư Huyên đã dẫn đầu quay về học viện Vô Song Côn Luân Hư trước một ngày Trần Đức đến Côn Luân Hư.
Với thân phận của Lục Phong, đương nhiên là có máy bay tư nhân đưa đón. Hơn một tiếng sau, bọn họ liền đáp xuống thành phố Hương Giang sầm uất.
ở khách sạn tám sao duy nhất ở Hương Giang!
Bên trong khách sạn nguy nga lộng lẫy, ngay cả nhân viên phục vụ cũng có vóc dáng người mẫu tiêu chuẩn, gương mặt nữ thần, tất cả đều có trình độ học vấn cao siêu và biết được nhiều thứ
tiếng của các quốc gia.
Đây là nơi Lục Phong sẽ tập hợp với đám người kia.
Hai người Đàm Thu và Hà Đồn sau khi đi vào liền nhìn đông nhìn tây, kinh ngạc khó hiểu, lần đầu tiên bọn họ đến nơi sang trọng như vậy, trong lòng vừa chấn động vừa hưng phấn, mặt đỏ bừng,
Cho dù là Kỳ Hàn, Ầu Dã Thanh Vũ, Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Lỗ Đông Dã vốn đều là con em gia tộc hoặc con cháu nhà giàu thường thấy cảnh hào hoa, bọn họ cũng cực kỳ kích động.
Suy cho cùng,
Nơi bọn họ sắp phải đến là Côn Luân Hư, đó là một nơi rất nhiều người đến cuối đời cũng không thể hiểu nối, thậm chí không thể nào biết được!
Một khi bọn họ học xong quay về, ắt sẽ nổi danh tám phương, bước vào giới siêu giàu!
Phải biết rằng trước khi bọn họ rời đi, ngay cả một trong những nhà lãnh đạo cao nhất của Hoa Hạ cũng đích thân đến bày tỏ lời chúc mừng và đưa tiên. Loại vinh dự này cả đời có được mấy lần?
Lục Phong nhìn thấy mấy người kích động, ông ta không nói một lời, bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù Côn Luân Hư tốt đẹp, nhưng tàn khốc hơn giới thế tục vô số lần…