Lần này, người được lựa chọn đi trước tổng cộng có hơn hai ngàn người, đi theo sau Trình Lâm Phong, hăng hái đi về phía núi Thái Cực.
Có lúc bay trẽn trời, có lúc lại chạy như điên trên mặt đất.
Núi Thái Cực,
Chặng đường cách Lưỡng Nghi Tông hơn ba trăm cây số, chưa tới một giờ đồng hồ, hơn hai ngàn người đã tới trước núi Thái Cực.
Giống như cao trên ngàn mét, phóng mắt nhìn ra xa,
Toàn bộ núi Thái Cực rất cổ quái, khác với các dãy núi, nó là một ngọn núi lớn đứng lẻ loi một mình, trung tâm thân núi được một hình rãnh hình chữS chia làm hai, một nửa có sức sống dạt dào, màu xanh bao trùm khắp núi, một nửa không khí trầm lặng, ngay cả một ngọn cỏ hoang cũng không có một cây.
Toàn bộ ngọn núi nhìn từ chỗ cao, quả thật giống như bức Thái Cực Lưỡng Nghi.
Mọi người vừa đến đây đã có một lẫo giá khí tức mạnh mẽ nhảy ra từ trong dãy núi, người mặc trường bào hắc bạch xen nhau, râu tóc bạc trắng, ít nhất phải năm sáu trăm tuổi, khí tức cực kỳ kinh khủng, còn mạnh hơn một khoảng so với Trình Lảm Phong.
Lão giả tiến lẻn một bước, trầm giọng quát: “Phía trước là ai, lập tức dừng bước!”
“Sư tôn, là con, Trình Lâm Phong!”
Nhìn thấy lão giả, Trình Lâm Phong tiến lên hành lễ trước tiên: “Thánh Khư sắp mớ, con dẳn đệ tử đến đây, thử xem có thể thông qua sát hạch của lão tố được không!”
Sau khi lão giả xác định là Trình Lâm Phong, vẻ mặt cảnh giác lúc này mới dịu đi một chút, ông ta lên tiếng: “Được, Phong nhi, mấy người qua đây đi”.
Lời vừa dứt,
Lão giả vung tay lên, trong hư không trống vắng lại xuất hiện ra từng tầng trận pháp, mà Trình Lảm Phong và đám người Trần Đức vừa hay đứng trước trận pháp này.
Mãi đến khi trận pháp mở ra một lổ hổng, Trình Lâm Phong ra lệnh cho mọi người đế vật cưỡi lại, lúc này mới dẫn đoàn người vào trong núi Thái Cực.
“Đây chính là Vân Tiêu Giới sao, quả nhiên mạnh…”, Trần Đức cảm thụ trận pháp vô hình trong hư không, uy lực của loại trận pháp này e rằng dù là cường giả cánh giới thông thần xông đến chỗ này cũng phải chết.
Một thế lực tam phẩm hạng mười tám có con át bài tẩy như vậy, có thế tưởng tượng ra những thế lực tam phẩm hạng nhất kia phải mạnh đến mức độ nào. Huống hồ trên tam phẩm còn có nhất phẩm, nhị phấm và ba cố quốc lớn cùng mười sáu gia tộc.
Nghĩ đến những thứ này, trong nháy mắt Trần Đức cảm thấy thời gian rất cấp bách.
Anh phải nhanh chóng đề thăng!
Nếu không,
Làm sao cứu ưng Thanh Vũ ra được?
Còn có Âu Dã Tư Linh, cũng không biết bây giờ cô ta nhưthế nào.
Hai quả đấm khẽ nắm lại, trong lòng Trần Đức tràn đầy ý chí chiến đấu!
Trình Lâm Phong dẫn hơn hai ngàn người nối đuôi nhau đi vào, rất nhanh, đám người đã đến dưới chân núi Thái Cực, cách núi Thái Cực trăm mét.
Nhưng,
Trình Lâm Phong không có tiến thêm về phía trước, mà ông ấy dừng lại giải thích cho Trần Đức và Đoàn Nguyên: “Chúng ta chỉ còn cách núi Thái Cực
một trăm mét, một trăm mét này cũng xem như là núi Thái Cực, chỉ có điều mỗi một bước đi về phía trước đều là sát hạch”.
“Ngoài trăm mét, trên núi Thái Cực có tám cánh cửa đá, mọi người nhìn thấy không?”
“ừ’.
Trần Đức nhìn về phía trước, đúng là có tám cánh cửa, sắp xếp theo vị trí bát quái, phong cách cố xưa, cũ kỹ, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió, phía trên lưu lại sâu đậm dấu vết của năm tháng.
“Sau đó thì sao?”, Đoạn Nguyên hỏi: “Sau khi đi qua một trăm mét, đến trước cửa bát quái thì cần làm như thế nào?”