Sau đó, ông lão trông như chỉ còn da bọc xương, da thịt khô gầy nhưng mặt mũi vẫn rất giống với bức tranh trong sách sử của học viện Thánh Phong.
“Ông ta từng là một Thánh Nhân”.
Lúc này, Linh Lung nói: “Dù nhập ma nhưng vẫn có thể tự chủ được thần thức, ảnh hưởng đến anh theo phản xạ có điều kiện, nhưng bấy giờ ông ta đang trong thời kỳ suy yếu, chúng ta có thể tranh thủ cơ hội này, cuỗm đi tất cả tài nguyên, tôi có thể cám nhận được trong khu vực này có rất nhiều lỉnh tinh”.
“ừm…”
Ánh mắt Trần Đức dừng lại trên người Thương Huyền Đấu, quan sát thật lâu: “Linh lung, cô có cảm
thấy trạng thái của ông ấy giống với Thanh Vũ lúc trước không. Hình như trạng thái của ưng Thanh Vũ còn phức tạp hơn ông ấy gấp trăm lần, tôi cám thấy, có lẽ tôi đủ sức giúp ông ấy hồi phục thần trí!”
“Anh lại muốn vận dùng châm đen trong thần thức hả?”
Linh Lung lo lấng nói: ‘Trần tiếu tử, tôi phải nhắc nhớ anh, hiện tại thứ đó với anh là tốt hay xấu tôi vẫn chưa biết, nó luôn hấp thu những thứ xấu xa, cứ thế này, không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện
gì”-
“Anh có thể cứu ông ấy, nhưng tôi câm thấy không cần thiết. Thứ nhất, võ giả cần có ý chí sắt đá, chuyện không liên quan gì tới anh thì chắng cần phải lo làm gì. Thứ hai, ông ta đã suy yếu lắm rồi, tuối thọ không còn nhiều, dù anh cứu được, ông ta cũng không còn bao nhiêu ngày để sống, tại sao không đế ông ta tự sinh tự diệt?”
“Không, tôi nhất định phải cứu”.
Trần Đức không suy nghĩ quá nhiều, anh nói ra suy nghĩ và đáp án của mình.
Dù sao Thương Huyền Đấu cũng là nhân vật tố tông của học viện Thánh Phong, có thể nói là một hóa thạch sống.
Trần Đức là một thành viên của học viện Thánh Phong, nhận được sự cố gắng tận tâm bồi dưỡng của Cố Lục Đạo nên mới đột phá nhanh như thế, Thương Huyền Đẩu lại là một trong những lão tổ của học viện, anh không thế phớt lờ không giúp.
Đúng vậy!
Một võ giá cần có ý chí sắt đá.
Nhưng mà…
Đó chí là với kẻ địch mà thôi!
Thương Huyền Đấu là kẻ địch ư? ít nhất bây giờ là không phải.
Trần Đức luôn có những nguyên tắc chuẩn mực trong tác phong và hành động của mình.
“Được rồi, nếu anh đã kiên quyết thì tôi sẽ ủng hộ”.
Linh Lung thở dài, cô ta hiểu tính Trần Đức, chuyện anh đã quyết định, dù là cô ta cũng không thể thay đổi.