“Hai người chỉ cần đặt thẻ bài vào chỗ lõm xuống trước cửa là có thể mở cửa. Cả hai có cần thêm một bảng danh sát hào kiệt không? Chỉ mất 8 tờ tiền Thông Thiên thôi, trên đó có ghi lại 100 cao
thủ tham gia sát hạch năm nay đó”.
“ừ, cho một tờ đi”.
Liễu Tông Nguyên lại lấy ra 8 tờ tiền Thông Thiên, sau khi nhận lấy một quyển danh sách bèn rời đi với Trần Đức.
Bọn họ cũng không vội về phòng, mà là đi vào phòng nghỉ, tìm được một chỗ khá tốt gần cửa sổ ngồi xuống.
“Cậu phải đọc kỹ quyển sách này, bên trong ghi lại một số cao thủ từ các nơi khác đến tham gia sát hạch, cũng là đối thủ cạnh tranh của cậu. Nếu cậu gặp phải họ thì tuyệt đối đừng chọc vào”, Liêu Tông Nguyên nghiêm túc dặn.
“Ghi lại cao thủ? Sao không ghi tôi, lẽ nào tôi không lọt nổi vào top 100 ư?”, Trần Đức hỏi.
“Có thể lọt top 100 không thì tôi không biết, nhưng, Trái Đất chúng ta thì không đáng để họ sưu tầm vì họ không muốn đi”.
Liều Tông Nguyên giải thích: “Nó giống như cậu đang yên ốn ở Họa Hạ lại bảo cậu đi Châu Phi, cậu có đi không?”
“Được rồi”.
Trần Đức cũng chẳng để ý, không lọt vào danh sách có khi là chuyện tốt.
Sau đó, anh mở tờ thứ nhất ra, đó chính là tuyển thủ được bầu làm người đứng đầu lần sát hạch này.
Tài liệu rất chi tiết, Bàn Chiến, em trai Bàn Khai, 21 tuổi, thực lực trước mắt là Địa Tôn tầng 7, tu luyện công pháp gia truyền “Bàn Thần Phổ” của nhà họ Bàn, sử dụng một cái rìu màu đen là linh khí thượng phẩm làm vũ khí.
Xếp hạng thứ hai là Tá Cao Nghĩa, 24 tuổi, Địa Tôn tầng 4.
Thứ ba là Lăng Không, 25 tuổi, Địa Tôn tầng 4.
Thứ tư là Hoa Linh Vy, 20 tuổi, Địa Tôn tầng 3.
Trần Đức nhìn lướt qua top 20, rõ ràng phát hiện họ đều có thực lực nằm trong cảnh giới Địa Tôn.
Địa Tôn cao hơn Địa Tiên một cảnh giới, đến nay, Cõn Luân Hưvẫn chưa xuất hiện một cao thủ nào có cảnh giới ấy.
Mà Thông Thiên Các, vừa đến đã 20 người!
Quan trọng nhất là, 20 người đó đều cực kỳ trẻ, bình quân cũng chỉ nằm trong khoảng 24 25 tuổi.
Hèn chi Liễu Tông Nguyên lại dè dặt như thế, nơi này có thể nói là cao thủ nhiều như mây.
Đặc biệt khi thấy tên của người thứ nhất, sắc mặt Liễu Tông Nguyên rõ ràng thay đổi, trở nên khó coi như chết:
“Không ngờ, em trai Bàn Khai cũng tới? Còn là người đứng đầu! Chủ nhân, nếu chúng ta gặp hắn thì phải trốn xa một chút, không thì lỡ dây vào có lẽ sẽ chết rất thảm đó”.
Trần Đức chẳng ừ hử hay tỏ vẻ gì, tiếp tục lật xem những người xếp sau, chỉ một quyển danh sách đã khiến anh cảm thấy rất chấn động.
Các cao thủ trên đây hầu như không vượt quá 35 tuổi, chỉ cần được xếp trong danh sách thì ai cũng mạnh hơn Liễu Tông Nguyên rất rất nhiều!
Dù người yếu nhất – xếp hạng 100 thì cũng là Địa Tiên tầng 7!
Trên danh sách không những có thứ tự của các cao thủ, còn có thứ hạng của các nơi, Côn Luân Hư của Trái Đất xếp cuối cùng, trông khá là chói mắt.
“Bịch!”
Trần Đức đang nghĩ ngợi thì bỗng có một thanh kiếm đặt lên bàn của anh và Liêu Tông Nguyên.
Kèm theo đó là một giọng nói lạnh nhạt: “Vị trí này đã được cô Tư nhìn trúng, hai người các người mau cút sang một bên”.