Mặc dù không biết tại sao trên người anh tràn đầy đường vân màu đen, che hết cả khuôn mặt anh, che hết cả làn da của anh.
Nhưng cô vẩn dám chắc chắn.
Bóng hình đó, khí tức đó, giọng nói
đó.
Tuyệt đối không sai!
Âu Dã Tư Linh nước mắt đầm đìa: “Con à, bố của con về rồi, được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi…”
“Ầm!
Trẽn trời cao đúng là Trần Đức.
Anh đứng trong hư không, nhìn chằm chằm một chưởng giáng xuống đủ đế hủy diệt thế giới, trong đôi mắt mang theo sát ý rõ ràng.
Sau đỏ, anh lại xông lên phía không trung cao hơn, nguyên khí trong cơ thế nối lên như thủy triều.
Trong tích tắc, chống đỡ kết giới phòng ngự, bao trùm cả Lưỡng Nghi Tông, rồi nhanh chóng lan ra, lấy Lưỡng Nghi Tông làm trung tâm, bao trùm toàn bộ sinh linh của Vân Tiêu Giới.
Với chiến lực hiện tại của anh, làm những việc này rất đơn giản.
Pháp tắc, đại đạo của Vân Tiêu Giới vốn không thể ảnh hưởng đến anh chút nào, chí hai ba hơi thớ, đã hoàn toàn bao trùm cả thế giới!
“Ầm!”
Cũng đúng lúc này, một chưởng của Trần Ai hoàn toàn giáng xuống.
Khí tức mang tính hủy diệt tràn ngập, lan rộng trong tích tắc, dường như tất cả mọi người của Vân Tiêu Giới đều tuyệt vọng, nhắm mắt theo bản năng, chờđơi cái chết.
Nhưng cái chết mà bọn họ chờ đợi lại không đến.
Bên tai vang lên từng trận ầm ầm, bạo loạn, tiếng sóng lớn, những âm thanh này đinh tai nhức óc, bùng nổ khiến rất nhiều người đều không mở được mắt, trái tim đập điên cuồng.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn sống!
Dường như… dường như tất cả hỗn loạn, bóng tối, bạo loạn đều không liên quan đến họ, cuối cùng không ảnh hường đến bọn họ, cho dù là một cọng tóc cũng không mất.
Cho đúng lúc này, rất nhiều người mới chậm rãi mở đôi mắt, mang theo niềm vui may mắn nghi hoặc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn trời cao.
Sau đó, bọn họ đều nhìn thấy kết giới phòng ngự khống lồ đó, cũng nhìn thấy bỏng hình trên trời cao dùng hai tay chống đỡ đó.
Cho đến lúc này, bọn họ mới phát hiện áp lực trên người đã biến mất.
Bọn họ có thế tự do hoạt động.
“Đó là…”, Cổ Lục Đạo hơi nheo đôi mắt già nua, có chút không thế tin nổi: “Bát… Bát Hoang?”
“Đúng thế”, Long Đế cũng kinh hãi: “Chính là cậu ta”.
Trong Lưỡng Nghi Tông, Đệ Ngũ Hiên, Đệ Ngũ Vân Yên, Diêu Mộng Vũ, Ấn An Sương cũng đều nhìn thấy, nhận ra Trần Đức
“Là Bát Hoang ư?”
“Đúng thế, là cậu ta, Bát Hoang quay về rồi”, Đệ Ngũ Hiên gật đầu mạnh.
Các cô gái Diêu Mộng Vũ, Ẩn An Sương, Hoa Linh Vy đều rơi nước mắt, có niềm vui sống sót sau thảm họa, càng có sự xúc động gặp lại sau thời gian dài.
“Hoang Thiên Vương!”
“Là Hoang Thiên Vương trở về!”
“Hoang Thiên Vương trờ về cứu chúng ta!”
“Cung nghênh Hoang Thiên Vương trớ về!”
“Cung nghênh Hoang Thiên Vương trở về!”
“Cung nghênh Hoang Thiên Vương trơ về!”