Các tiếng la ó ồn ào bắt đầu giảm dần, bầu không khí dần dần trở nên ngượng ngùng.
Lâu như vậy, rõ ràng Hoa Linh Vy không muốn đồng ý!
Trong Tháp Linh Thú, vẻ mặt của Lăng Không cứng lại, đôi tay cầm hoa bắt đầu run lên, hoa tươi trong lòng bàn tay bị bóp đến biến dạng, nát vụn.
“Linh Vy!’
Lăng Không không cam tâm, hỏi lại lần nữa:
“Cô thực sự không muốn làm người phụ nữ của tôi sao?”
Yên tĩnh, hắn vừa hỏi ra câu này, trên hội trường một trăm ngàn người này liền trở nên yên tĩnh đến không một tiếng động, im lặng như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người cùng nhìn về phía Hoa Linh Vy, đợi câu trả lời của cô ta.
Hoa Linh Vy vốn không muốn quan tâm, lúc này, cũng không thể không trả lời, cô ta lặng lẽ trầm mặc, sau đó nói:
“Lăng Không, chúng ta không hợp nhau”.
Câu trả lời của cô ta rất đơn giản, chỉ bảy chữ, báy chữ ngắn gọn dường như chạm đến thần kinh, điếm yếu của hắn, hoa tươi trong tay hắn lập tức hóa thành bột vụn, mí mắt, khóe miệng đều đang run lẽn:
“Hoa Linh Vy, chúng ta không hợp nhau? Cô có dung mạo, tôi có thực lực, tại sao không hợp? Làm người phụ nữ của tôi có gì không tốt?”
“Tôi biết, cô thích tên họ Trần đó phải không? Hắn có gì đáng để cô thích, một tên rác rưởi thôi, bây giờ đã trèo lên được hai trăm tầng chưa? Ha ha!”
“Hẳn là cái thá gì, một tên rác rưởi trái đất thì hợp với cô sao?”
Lăng Không gần như nổi điên, trực tiếp tấn công một quyền đến linh thú có thực lực đủ đế có thế sánh với địa tôn giả sơ kỳ của hắn đến mức tan nát chia năm sẻ bảy.
“Xoạt…”
Có người hít khí lạnh, thực lực cúa Lăng Không, thực sự đáng sợ!
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoa Linh Vy là kẻ ngốc.
“Lăng Không mạnh như vậy, Hoa Linh Vy lại không từ bỏ tẽn nhóc trái đất đó? Ha ha!”
“Cũng không biết bị chuốc canh mê hồn gì, thật đáng tiếc”.
“Loại phụ nữ như này, mẹ kiếp, thật ngốc!”
Sau khi Hoa Linh Vy trả lời, cũng không nói thêm một chữ, mặc cho Lảng Không nối giận thế nào, mặc cho trăm ngàn người đứng xem nhìn nhận cô ta thế nào, cô ta cũng không giải thích một câu,
cắn nhẹ môi, đôi mắt nhìn chằm chẵm Trần Đức.
“Được, cô thích Trần Bát Hoang phải không? Tôi sẽ cho cô tận mât chứng kiến tôi giết hắn!”, Lăng Không bất chấp, hắn định đi ngược xuống, tìm Trần Bát Hoang, nhưng Tháp Linh Thú chỉ có thể lên chứ không thế xuống:
“Ha, ngu dốt…”
Đúng lúc Lăng Không sốt ruột, một giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai hắn, hắn muốn nổi khùng theo bản năng, nhưng quay đều nhìn qua, lập tức cứng người, cơn giận biến mất, vội vàng nhường ra một lối đi: “Cậu Tiếu Bàn!”
Bàn Chiến!
Không biết từ lúc nào, chĩ trong mười phút, Bàn Chiến đã từ tầng hơn năm trăm, đến tầng thứ 678, hơn nữa, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên như vậy, giống như cưỡi ngựa xem hoa, lặng lẽ đi sát qua vai Lăng Không.
So sánh ra, Lăng Không đã cháy mồ hôi ròng ròng, sâc mặt trắng bệch.
Đối diện với Bàn Chiến, hân không dám thở mạnh, ngay ra xì hơi cũng không dám…
Cuối cùng, Lăng Không xé vụn truyền tổng phù,
xuất hiện trước Tháp Linh Thú.