Xem ra, ý tưởng lừa võ kỹ này đành phải tạm gác sang một bên rồi.
“Trần Bát Hoang, ha ha, mày tự tin thật đấy nhỉ. Mày muốn phá đại trận hộ tộc của tộc Bách Hoa ư? Tao thấy hình như mày chưa tỉnh ngủ rồi”.
Tô Vân Phl liên tục cười to, như thế vừa nghe được một cảu chuyện hài hước nhất trên đời._
Dù Trần Võ Si tiến vào trận cũng không dám mạnh miệng nói ra những lời như thế.
Trần Bát Hoang thì sao?
Một kẻ rác rưởi bị Trần Võ Si đánh bỏ chạy, còn chẳng bằng một ngón tay của người ta mà cũng muốn phá trận ư?
Không phải chuyện cười thì là gì?
“Rầm!”
Tô Y Y không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh giá, hào quang trong người dâng lên, hệt như cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần, hơi thở không thích hợp với thế giới này lan tràn, dao động khủng bố đó khiến Trần Đức cũng khá giật mình.
Cô gái này đã mạnh hơn mấy ngày trước khi gặp anh rất nhiều!
Đúng như lời Linh Lung nói, người có được ấn ký Thiên Đạo tu hành một ngày có thể bằng người khác tu một năm, thậm chí là nhiều hơn.
Tiếc là…
So với đại trận này, Tô Y Y vẫn còn quá yếu, với thực lực và cảnh giới bây giờ, đừng nói tới chuyện
phá trận, sống sót thoát ra đã là một vấn đề rồi.
“Một cái trận rách nát thôi mà, không cần phải làm ầm ầm lên thế đâu”.
Trần Đức thản nhiên nói: “Con người tôi ấy à, lương thiện lắm, không thế nhìn một cô gái bị người ta bắt nạt, cho tôi ba giây”.
Trần Đức đi tới từng bước, thoải mái chắn trước người Tô Y Y, giơ ba ngón tay lên bẳt đầu đếm ngược.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
‘Ngu ngốc../