Vì vậy,
Ông ta chỉ có thế phòng ngự, làm một cái lồng bảo vệ!
Nhưng,
Chênh lệch cảnh giới quá khó đế vượt qua, toàn bộ cái lồng phòng ngự không ngừng nố ầm, run rẩy.
Chưa tới mười cál hít thờ,
“Rắc rắc!
II
Rõ ràng có thế thấy, một kẽ hở xuất hiện!
Kẽ hờ này giống như dây kéo, vừa xuất hiện đã kéo mờ bốn phương tám hướng.
Giữa nửa cái hít thở,
“Bụp!”
Toàn bộ cái lồng phòng ngự nổ tung!
Một kiếm của tôn giả bạch cốt trong nháy mắt rơi xuống!
“Phụt phụt!”
Giống như thái đậu hũ, trong nháy mắt, cắt rời cánh tay phải và xương sườn của Hiên Viên Vân Hải, máu tươi đầm đìa, thê thảm khồng nỡ nhìn!
Tiếp đó,
Lòng bàn tay tỏn giả bạch cốt tạo ấn!
Từng ấn quyết hiện lên trong hư không, điếm về phía Hiên Viên Vân Hải.
Rõ ràng có thể thấy, nguyên khí trong cơ thế Hiên Viên Vân Hải bắt đầu tắt dần, chưa tới mấy cái hít thở, nguyên khí trong cơ thế hoàn toàn bị phong ấn!
Tôn giả bạch cốt một CƯỚC giầm ông ta dưới chân, mặt đầy miệt thị:
“Ha ha… trướng lão Hiên Viên cũng chỉ vậy thôi!”
Trong miệng Hiên Viên Vân Hải không ngừng ho ra máu, một chữ cũng không nói thành lời, Mộc Nhiên, Thương Tiểu Nguyệt bị dọa cho sợ thụt lùi liên tục. Hiên Viên Tấn và Thương Lam Tịch sắc mặt còn trắng hơn người chết mấy độ, cực kỳ sợ hãi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không dám thớ mạnh.
Nhưng,
Lúc này,
Tôn giả bạch cốt giơ chân lên, lại một cước trực tiếp đạp đầu Hiên Viên Vân Hải.
“Bụp!”
Đầu của Hiên Viên Vân Hải trực tiếp rơi vào sàn nhà, đập thành một cái hố, trời đất quay cuồng, ông ta ngất tại chỗ.
“Ném ông ta ra ngoài!”, Chu Nhan Lạc thản nhiên nói.
‘Rõ!
n
Tôn giả bạch cốt xách chân Hiên Viên Vân Hải, lật ngược lại, cánh tay đột nhiên vung lên, giống như ném tú cầu, trực tiếp quăng nhân vật cấp trường lão tộc Hiên Viên – Hiên Viên Vân Hải ra ngoài, trong nháy mắt liền bay đi không thấy bóng dáng.
cảnh tượng này,
Khiến tất cả mọi người kinh hãi!
Chu Nhan Lạc này quá mạnh!
Đúng là không nế mặt bất kỳ ai!
Người của tộc Hiên Viên, nói ném thì ném?!
Trong tửu lâu rộng lớn, dù là tầng một hay tầng cao nhất, tổng cộng vài ba chục người toàn bộ đều sợ ngây người, da mặt từng người co quắp, da đầu tê dại, lập tức xếp Chu Nhan Lạc vào loại có đánh chết cũng không thế động vào!
“Trưởng lão tộc Hiên Viên, ừm… quả thật không thế giết”, khóe môi Chu Nhan Lạc nhếch lên đắc ý, nụ cười cao ngạo: “Nhưng ngang ngược ờ địa bàn thánh địa Tử Vi thì cũng nên có dạy dỗ nho nhỏ, khỏng phải sao?”