“Ầm!”
Khoảnh khắc nó rơi xuống.
Bầu trời vốn sáng sủa, không có bất kỳ động tĩnh gì đột nhiên vang lên tiếng sấm rền!
Tiếng sấm đó.
Như tiếng thứ gì nổ mạnh, cứ thế vang vọng bên tai tất cả mọi người mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khiến mọi người ớ Thiên Tự Các đều giật mình, hồn suýt bay mất.
“Chuyện gì thế này?”
“Âm thanh đó là gì thế, sao lại như vậy, đang yên đang lành lại có tiếng sấm?”
“Chẳng lẽ có người sắp độ kiếp ư?”
Tất cả mọi người đều tò mò, khó hiểu.
Đang yên đang lành lại có tiếng sấm? Cả đám nhìn lên trời, lại không phát hiện điều kỳ lạ gì, sau tiếng sấm đó thì bầu trời cũng trở lại yên bình, không chút gợn sóng.
“Chẳng lẽ… Là do Trần Bát Hoang cắt đá tạo thành?”, bên cạnh Lý Tài Nhất, một ông lão khó hiểu, nghi ngờ nhìn về phía Trần Đức.
“Đùa cái gì thế lão già, cắt đá tạo ra tiếng sấm? ông Tống, đầu óc ông còn ổn không?”, ông lão vừa mới hỏi một câu đã bị Lý Tài Nhất bác bỏ.
“Người già rồi, đầu óc cũng có vấn đề hả, Trần Bát Hoang tạo ra ư? ông nghĩ chuyện đó có thể xảy ra không?”, Vạn Cửu Khung liên tục lắc đầu, trong mắt là vẻ thương hại. Thầm nghĩ xem sau này mình già rồi có hồ đồ như thế không.
“Chắc là có người độ kiếp ấy?”
“Chắc thế, nếu không sao tự dưng lại có tiếng sấm, không biết là ai đột phá nữa”.
Những tiếng bàn tán vang vọng quảng trường Cổ Nguyên, không ai liên kết tiếng sấm đó với Trần Đức.
Dù sao thì.
Tảng đá khổng lồ của Trần Đức trông cũng bình thường, dù bên trong có thứ gì tốt, cũng không thể tạo ra tiếng động sau một đao cắt xuống được, lại càng không thể tạo ra tiếng sấm, đùa cái gì thế?
Tiếng sấm đó cũng khiến Trần Đức hoảng sợ.
Người khác không biết.
Nhưng.
Bản thân anh có thể cảm nhận rất rõ, tiếng sấm đó chắc chắn là do một đao tạo nên!
“CỔ Nguyên này rốt cuộc chứa thứ gì vậy…”, Trần Đức thì thào tự nói, cũng tò mò. Tuy anh có thể nhận ra sự bất phàm của Cổ Nguyên, nhưng lại hoàn toàn không biết bên trong có gì, chẳg có chút manh mối nào.
“Cẩn thận một chút”, hiếm khi thấy Thiên Yêu Hoàng có vẻ nghiêm trọng: “Không hiểu sao, tôi lại có linh cảm chẳng lành”.
“ừm”.
Trần Đức khẽ vuốt cằm.
Vì muốn cẩn thận hơn.
Nên lần này.
Anh không dùng chưởng đao nữa, mà lùi về phía sau từng bước, dùng nguyên khí ngưng kết thành một con dao, bắt đầu cắt nhát thứ hai.
Dao cắt xuống, đá nứt ra.
“Ầm!”
Cùng với lần cắt thứ hai này.
Bầu trời đã trở về yên tĩnh lại một lần nữa vang lên tiếng sấm.
Thế nhưng.
Lần này, tiếng sấm mạnh hơn, gần như vang vọng trên đỉnh đầu mọi người!
Có thể cảm nhận rất rõ, cả quảng trường Cổ Nguyên cũng rung lên theo tiếng sấm rền, có khá nhiều Cổ Nguyên chấn động xuất hiện cả vết nứt!
“Má ơi!”
“Chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Một đám võ giả chẳng hiểu mô tê gì, ánh mắt trợn tròn, rất nhiều người phát hiện ra thời gian của tiếng sấm thứ nhất và thứ hai đều trùng với hai lần cắt đá của Trần Đức, thời gian nó biến mất cũng trùng khớp!
Cái này…
Là trùng hợp, hay là do Cổ Nguyên đó gây ra thật?
Đám Vạn cửu Khung, Quách Khai, Sở Kiều, Triệu Bàn Thăng đứng gần Trần Đức cũng chú ý tới tình huống này, đồng tử bọn họ đều co rụt lại.
“Không thể nào, chắc chắn là trùng hợp!”, Quách Khai lắc đầu, dù thế nào hắn ta cũng không tin tảng Cổ Nguyên này có thể kéo thiên lôi tới, đó tuyệt đối là chuyện không thể, chưa từng có chuyện nào như thế xảy ra.