Sở Thế Cuồng nghi ngờ tên nhóc con trước mẳt liệu có bị ngu không, sắp chết đến nơi rồi còn không biết, dám bảo ông ta chuyển mộ tổ tiên, nực cười!
Đúng là nực cười!
Thậm chí ông ta không có húng thú tiếp tục
lãng phí thời gian với nhân vật nhỏ bé này, quay đầu, nhìn sang Đường Hiển Sinh:
“Hội trưởng Đường, tôi không có hứng ở lại nơi như này quá lảu, đảy là người của tỉnh Hoa Bắc các anh, anh đích thản giải quyết đi, thế nào?”
Phập phập!
Ông ta vừa dứt lời, không hề báo trước, Đường Hiến Sinh đột nhiên quỳ xuống, đầu vùi xuống đất, run rẩy:
“Cậu… cậu Trần, không biết là cậu ở đây, Đường Hiến Sinh không có ý làm phiền, xin cậu tha tội!”
Đường Hiến Sinh rất hoảng sợ, phủ phục dưới đất, run rẩy, khuôn mặt không có chút khí sắc, trống ngực đập thình thịch.
Ông ta thực sự rất sợ hãi!
Trần Bát Hoang là người thế nào? Nói thế nào ít nhất cũng là người mạnh nhất tỉnh Hoa Bẳc!
Ông ta dám chọc ư?
“Hội trưởng Đường, anh bị làm sao vậy?”, sở Thế Cuồng cau mày, ông ta không phải kẻ ngốc, ngược lại, ông ta thông minh hơn người bình
thường, có thể cướp vị trí từ trong tay sở Thế Long, bình yên vô sự ngôi trẽn vị trí gia chủ một hai chục năm, loại người thế này đâu phải loại vừa?
Đường Hiến Sinh không trả lời sở Thế Cuồng, bây giờ ông ta vốn không dám nói chuyện!
Ông ta sợ!
Trong lòng ngoài sợ hãi thì là sợ hãi!
Sở Thế Cuồng cau mày, nhìn chằm chằm Trần Đức, ngầm cảm thấy lai lịch của đổi phương không nhỏ.
Ngay cả hội trường hội Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng sợ như vậy, chẳng lẽ hẳn ta đến từ 36 gia tộc địa sát?
Sở Thế Cuồng tìm kiếm kỹ trong đầu, đám cậu ấm của 36 gia tộc địa sát, ông ta đã gặp gần hết và còn rất nhớ.
Nhưng, trước nay chưa từng gặp một người nào như Trần Đức.
Thôi đi!
Mặc kệ mày có lai lịch thế nào, chỉ cần không phải là người của 36 gia tộc địa sát, dám động vào nhả họ Sở tao, thì buộc phái chết!_________
Cùng lúc đó, Sở Thế Cuồng nói với tài xế đứng bên cạnh từ nãy vẫn luôn im lặng gần như không có cảm giác tồn tại nói: ‘Thương Long, không dựa vào người ngoài được nữa, không ngờ cuối cùng vẩn phải dựa vào ông”.
“He, sự tồn tại của tôi vốn là giải quyết cho gia chủ những chuyện mà người khác không thể giải quyết, không phải sao?”
Cùng lúc đó, trên người Thương Long phát ra khí tức đáng sợ.
Vận Khí Kỳ!
Ông ta còn mạnh hơn Đường Hiển Sinh!
Ai có thế ngờ một tài xế nhỏ bé bốn năm mươi tuổi lại đạt đến cảnh giới như này?
Thực lực như này đã bỏ lại một số người trong 36 gia tộc địa sát tận xa xa phía sau!
Đây chính là con át chủ bài của nhà họ sở!
Con át chủ bài của sờ Thế Cuồng!
“Đúng thế, những năm này, chuyện mà người khác không thế giải quyết được, ông đều giúp tôi giải quyết”, Sở Thế Cuồng cực kỳ hài lòng với
Thương Long, mấy năm nay, chính vì có Thương Long, Sớ Thế Cuồng ông ta mới thuận buồm xuôi gió, từng bước lẽn cao.
“Giao tên nhãi này cho ông đâ’y, bất kế hắn có thực lực gì, mạnh thế nào, tôi chí có một yêu cầu, chặt đầu của hắn xuống làm bồn cầu cho tôi”.
“Yên tâm đi!”