Đột nhiên.
‘Ầm!
I*
Một tiếng ầm ầm lớn bỗng vang lên, cả quán rượu, vào lúc này, thậm chí cả thành Vọng Nguyệt cũng bắt đầu rung lắc dữ dội, như gặp phải tấn công mạnh, với trận rung lắc này, chưa đến ba giây, quán rượu đổ sập!
Trên thực tế không chỉ quán rượu!
Trong thành Vọng Nguyệt, rất nhiều cửa hàng, tòa nhà cao tầng, biệt thự đều đang chấn rung, bắt đầu đổ sập!
Có thế thấy rõ ràng, đại trận bảo vệ thành của thành trì đã được khới động, nhưng cũng bị vỡ trận, vỡ vụn rời rạc, một luồng sức mạnh đáng sợ đang từ phía xa ập đến, dạo động này dường như muốn hủy diệt cả thành Vọng Nguyệt, trong bán kính ngàn dặm, trời rung đất chuyến, hổn loạn bừa bãi!
Tất cả mọi người kinh hãi, dường như cùng lúc nhìn ra bên ngoài hơn ba trăm dặm, ở đó, có một dãy núi tỏa ra hào quang ngút trời, giống như tiên vực giáng xuống, hào quang bảy sắc chiếu rọi, rực rỡ chói mắt, thấp thoáng, có thế nhìn thấy trong dãy núi đó, như một thế giới khác, các loại cây thần, cỏ tiên đung đưa, thu hút ánh mắt người khác.
“Mộ của Bát thần!”
“Mộ huyệt của Bát thần có động tĩnh
Lúc này, tất cả mọi người đều định thần lại, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ mộ của Bát thần lại xuất hiện động tĩnh trong lúc này, từ lảu, bên ngoài mộ Bát thần có đại trận canh giữ, giờ đây, đại trận bị phá một góc, không ngừng có người xông vào bên trong, người nào cũng là cường giả siêu cấp.
“Chúng ta đi thôi!”, trong quán rượu đổ nát, Chu Nhan Lạc nhìn Trần Đức, đám người Hiên Viên Tấn một cái, cũng không thèm lằng nhằng với bọn họ, dẫn theo tỏn giả bạch cốt và ba cường giả cấp tôn trong quán rượu nhanh chóng đi đến gần mộ Bát thần.
Không chỉ bọn họ, ba năm vạn người xem kịch trước đó, người nào cũng như cá chép qua sông, lướt qua bầu trời, đen xì cả vùng trời xông về phía xa.
Bát thần khí phách hiên ngang, cho dù đó không phải là nơi mộ huyệt thực sự của hắn, nhưng có liên quan đến hắn cũng tuyệt đối không bình thường, cơ duyên ở ngay trước mắt, có ai lại muốn tụt phía sau một giây, đua nhau chạy đến.
Phải biết rằng, có lúc tụt phía sau người khác một bước, thì sẽ tụt lùi nhiều bước.
Cho nên, tuy Chu Nhan Lạc nối giận ngút trời, nhưng cũng không muốn lãng phí một chút thời gian nào với người như Trần Đức, so với mộ Bát thần, mấy người Trần Đức là cái thá gì?
Vù!’
Bọn họ bỏ đi, bốn người Hiên Viên Tấn, Thương Lam Tịch, Thương Tiếu Nguyệt, Mộc Nhiên cùng thở nhẹ nhõm.
“Còn tưởng chết chắc rồi, thật may mắn”, người Hiên Viên Tấn nhìn từng bóng người bỏ đi, lại nhìn sang Trần Đức: “Trần Tra, cảm ơn anh!”
“Không cần cảm ơn, bây giờ cơn giận của Chu Nhan Lạc đều đố lên đầu tỏi, bốn người các anh an toàn rồi”.
Trần Đức cũng không ngờ sẽ xảy ra biến cố, nhưng anh cũng thấy không sao, như vậy, lại bớt không ít chuyện cho anh, nếu không, giữa anh và Chu Nhan Lạc khó tránh sẽ có một trận ác chiến.
Sau đó Trần Đức sải bước bỏ đi, không ở cùng bốn người nữa.
Chỉ vì anh có thân phận đặc biệt, lúc nào cũng có thế dần đến bạo động, thu hút ánh mắt của cường giả siêu cấp, đến lúc đó có thế sẽ liên lụy đến bọn họ, với thực lực của bốn người họ, sẽ chỉ làm vướng chân Trần Đức, tách ra là lựa chọn tốt nhất.
Anh vừa đi, lại khiến bốn người Thương Lam Tịch, Hiên Viên Tấn rầu rĩ.
Có lẽ, bọn họ đã bỏ lỡ điều gì?
Bọn họ tận mắt chứng kiến thủ đoạn của anh, có thế nói, nếu không phải có anh, bốn người đã chết từ lâu rồi, vốn không thể nào đợi đến lúc mộ Bát thần có hiện tượng lạ.
Đặc biệt là Thương Lam Tịch, lúc này Trần Đức bỏ đi khiến cô ta có cảm giác thần trí hỗn loạn, trong đầu khỏng khỏi nhớ đến trước đó anh đã từng nói có thế chữa được bệnh của cô ta, có lẽ thật chăng?
Nhưng cô ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong lòng.
Trẽn thế giới này nếu có người có thế cứu cô taf thì chắc chắn phải là Vương Thánh Y, nếu Vương Thánh Y không thế cứu cô ta, thì cô ta cũng không còn hy vọng sống!