Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh, lão, bệnh, tử là lẽ tự nhiên của con người, ai cũng không thể tránh khỏi.

Sự hiểu biết về y học của Kim Phi có hạn, còn ông Đàm, người phụ trách phòng y tế, trước đây chỉ là một nông dân lên núi hái thảo dược, trình độ y thuật của ông ấy có lẽ còn không bằng Kim Phi.

Ngụy Vô Nhai bất kể y thuật hay tính cách đều rất đáng tin cậy, nếu có thể giữ ông ấy lại làm trụ cột của phòng y tế thì nhất định là sự lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy kể từ khi nghe Chu Cẩm nói Ngụy Vô Nhai vẫn chưa rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi đã suy nghĩ đến việc làm sao giữ Ngụy Vô Nhai lại hoàn toàn.

“Không giấu Ngụy tiên sinh, lão tiên sinh nói với ta cách chế tạo kính hiển vi, nhưng đáng tiếc vì không đủ nguyên vật liệu nên vẫn chưa thể thành công được, làm ra được một sản phẩm thứ cấp, chỉ có thể phóng đại vật lên hai hoặc ba lần”.

Kim Phi lộ ra vẻ bất lực.

“Thật sao? Có thể cho lão hủ mượn xen được không?”

Ngụy Vô Nhai cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Đương nhiên là được rồi”.

Kim Phi nhìn về phía Chu Cẩm: “Tiểu Cẩm, đến phòng thí nghiệm lấy chiếc gương trên bàn ta tới đây”.

“Vâng!”, Chu Cẩm xoay người chạy ra ngoài, rất nhanh đã cầm theo một cái gương trong suốt đi tới.

Thủy tinh vẫn chưa được sản xuất ra, trước đây Kim Phi nhìn thấy một vài viên pha lê tự nhiên tương đối lớn trong nhà kho, y đã đánh bóng chúng thành những chiếc gương cầu lồi có quy cách khác nhau, muốn thử xem mình có thể chế tạo một cặp ống nhòm trước hay không.

Kết quả là thí nghiệm thất bại, không tìm thấy thêm tinh thể nào nữa nên kế hoạch tạm gác lại, dự định chế tạo thủy tinh trước.

Trong số đó, có hai chiếc gương làm bằng pha lê có thể dùng làm kính lúp, vì vậy Kim Phi đặt chúng trên bàn và thỉnh thoảng sử dụng chúng.

Cái Kim Phi cầm tới là một trong số đó.

Kim Phi cầm lấy chiếc kính lúp, nhắm vào chiếc bút lông trên bàn, sau đó từ từ di chuyển ra một khoảng nhất định.

Nòng bút vốn to bằng đầu đũa, sau to bằng đầu ngón tay.

Chất lượng tinh thể của kính lúp không tinh khiết lắm và kỹ thuật đánh bóng của Kim Phi không tốt lắm.

Chiếc kính lúp mua bằng 2 tệ ở kiếp trước còn tốt hơn nhiều so với chiếc kính lúp trong tay Kim Phi.

Nhưng bây giờ, đường đường là Cửu công chúa của một nước mà danh y nổi tiếng của quận thành đều nhìn chiếc kính lúp này như nhìn thấy bảo vật.

“Quả nhiên là bảo vật, thực sự lớn hơn rồi!”

Ngụy Vô Nhai kích động vỗ tay: “Tiên sinh, ta có thể thử không?”

“Đương nhiên”, Kim Phi thản nhiên đưa kính lúp cho Ngụy Vô Nhai.

Ngụy Vô Nhai cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay, sau đó giơ kính

lúp lên, tí lại soi chỗ này, tí lại soi chỗ kia, rất vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK