Nhưng vì họ đang tức giận và chưa được đồng lòng nên không có hiệu quả, tốc độ chạy trốn của thủ lĩnh lại quá nhanh, mũi tên đều bắn vào không trung.
“Muốn bắt ông đây, các ngươi còn non lắm”.
Thủ lĩnh cười nhạo, sau đó chạy như bay vào rừng.
Khi các nhân viên hộ tống tập hợp lại và đuổi theo gã, thủ lĩnh đã biến mất trong rừng.
“Pháo sáng”.
Hầu Tử tức giận nói.
Một lúc sau, một viên pháo sáng bay vào không trung, chiếu sáng cả một vùng xung quanh.
Nhưng rừng cây đã vắng tanh, các sát thủ đã chạy mất.
“Đội trưởng, bên này có vết máu”.
Ở góc Tây Bắc, một nhân viên hộ tống hô lên: “Vừa rồi Lão Quỷ bắn trúng một sát thủ”.
“Tiểu đội một và tiểu đội hai của đại đội một sẽ đuổi theo người bị thương, những người còn lại ở lại đây để dọn dẹp chiến trường. Đại đội hai và đại đội ba sẽ chia thành ba đội, đuổi theo ba đội còn lại”.
Hầu Tử nhanh chóng nói: “Chú ý không được tách ra, để tránh bị chúng tấn công bất ngờ. Nếu nhìn thấy thì đánh bằng lựu đạn và mũi tên, không được để chúng sống sót”.
“Vâng!”
Các nhân viên hộ tống lập tức phân tán đi vào rừng núi theo sự sắp xếp của Hầu Tử.
“Phát mũi tên lệnh để đội bay theo dõi từ trên trời”.
“Vâng!”
Trước đó vì sợ làm động đến sát thủ nên phi thuyền không dám đến gần, mà dừng máy hơi nước ở cách đó mười mấy dặm, cứ để trôi theo gió.
Bây giờ đều đã đánh nhau với sát thủ, dĩ nhiên không cần lo lắng nhiều nữa.
Một mũi tên lệnh bay lên không trung, một lúc sau, phía Nam tiểu viện vang lên tiếng ầm ầm của máy hơi nước.
Chẳng mấy chốc bốn bóng dáng cực lớn xuất hiện trong bầu trời đêm.
Nhưng trời quá tối, hơn nữa rừng sâu trong núi đầy cỏ, cho dù có pháo sáng, nhìn từ trên phi thuyền cũng vẫn không nhìn thấy gì.
Hàn Phong phụ trách chỉ huy trên phi thuyền chỉ đành để Lão Ưng tiếp tục dẫn người đi tìm, còn mình thì đưa phi thuyền về tiểu viện.
Phi thuyền còn chưa đáp xuống, Hàn Phong đã nhảy xuống.
Nương vào mấy ngọn lửa chưa tắt nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Để chúng chạy rồi”, Hầu Tử nghiến răng nói: “Đám này rất tinh ranh, bọn ta mới bao vây, vẫn chưa sắp xếp hết thì chúng đã cảnh giác được rồi”.
“Thương vong của các huynh đệ thế nào?”, Hàn Phong hỏi.
“Tổn thất ba người”.
Nói đến nhân viên hộ tống đã chết, Hầu Tử càng hận: “Nếu để ta bắt được chúng, chắc chắn sẽ lăng trì chúng”.
Để bắt được nhóm sát thủ này, tất cả những người xuất sắc đều được huy động, hơn nữa còn biết trước vị trí của đối phương, cử hơn mười lần nhân lực để nhận nhiệm vụ bắt người này.
Nhưng không chỉ để địch chạy mất mà bên mình còn thương vong ba người.
Hầu Tử không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, lúc đi bắt thổ phỉ, họ có nhiều nhân viên hộ tống dám đương đầu với hàng ngàn thổ phỉ, cuối cùng có lẽ cũng không mất ba người.
“Chuyện đã thế, có nói gì thì có tác dụng không?”
Hàn Phong vẫn khá bình tĩnh, hỏi: “Bắt được tên nào còn sống không?”
“Không, những tên nằm dưới đất đều bị bắn trúng vào cổ, thi thể đã lạnh rồi”.
Hầu Tử chỉ vào mấy sát thủ bị bắn chết khi chạy ra ngoài đó, sau đó chỉ vào túp lều gần như đổ nát: “Trong lều có ba tên, một tên bị nổ thành ba mảnh, hai tên còn lại bị thương, cũng bị ai đó đâm một đao chết rồi.
Có một tên trúng tên bị thương nhưng chạy trốn, đại đội một đã đuổi theo rồi, không biết có thể bắt sống được không”.