Khánh Mộ Lam cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ nói.
“Bản đồ sao giống với thực tế được?” Kim Phi nói: “Tỷ lệ chênh lệch rất lớn, một địa phương bằng cái móng tay cái, chính là khoảng 100 dặm, cô dùng móng tay cái ước lượng xem nước L cách bao xa?”
“Một cái móng tay cái bằng một trăm dặm ư?”
Khánh Mộ Lam thật sự dùng móng tay cái để đo.
“Không cần đo đâu, Đại Triệu và nước K đều là núi cao rừng rậm, có rất nhiều khu rừng sâu trong núi hằng năm không một bóng người, lớp lá rụng có thể cao đến thắt lưng, di chuyển ở nhưng nơi như vậy hết sức nguy hiểm, khoảng cách ước lượng theo đường thẳng này không có bất cứ giá trị tham khảo nào.”
Kim Phi hậm hực liếc Khánh Mộ Lam: “Ta chuẩn bị phái hai trung đội nhân viên hộ tống đến Đại Triệu trước, khi nào trở về và trở về được bao nhiêu người cũng chưa biết.”
“Tiên sinh nếu như thiếu nhân lực, ta có thể phái một ít nhân lực đến.”
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, chủ động xin đi.
“Bổn cung cũng có thể phái một ít người.”
Cửu công chúa cũng phụ hoạ theo.
“Điện hạ và Khánh đại nhân nếu như bằng lòng hỗ trợ vậy thì quá tốt.”
Kim Phi vội vàng gật đầu: “Càng nhiều người thì càng mạnh, càng nhiều người thì hạt giống mang về cũng càng nhiều, chúng ta có thể phổ biến giống lúa nước L sớm hơn.”
“Xem ra bổn cung còn phải nghĩ ra biện pháp trữ lương thực nữa!”
Cửu công chúa thấp giọng than thở.
Kim Phi lấy được lương thực ở chỗ bọn quyền quý không ít, nhưng vẫn chưa đủ để toàn bộ dân chúng Xuyên Thục chống chịu được đến mùa thu hoạch sang năm.
“Ta sẽ bảo Tiểu Bắc và thương hội phối hợp với điện hạ, nếu điện hạ không đủ tiền dùng thì chỉ việc nói một câu.”
Kim Phi nói: “Những cái khác ta không dám đảm bảo, nhưng nếu như điện hạ cần châu Thuỷ Ngọc, ta sẽ toàn lực ủng hộ.”
Không chỉ Cửu công chúa quan tâm đến vấn đề ấm no của dân chúng Xuyên Thục mà Kim Phi cũng vậy.
Nếu không y cũng sẽ không tốn công mang lương thực từ Giang Nam về, còn đắc tội với đám quyền quý.
Cửu công chúa biết mục đích của mình và Kim Phi giống nhau, cũng biết trong tay Kim Phi có bao nhiêu châu Thuỷ Ngọc, mỉm cười gật đầu.
“Nếu cần, Vũ Dương cũng sẽ không khách khí với tiên sinh.”
Khánh Mộ Lam thấy hai người đã nói xong về vấn đề cây bông vải và cây lúa nước L, bèn nói xen vào: “Tiên sinh, loại lương thực có năng suất một mẫu năm trăm cân mà ngài nói, nằm ở đâu? ”
“Chỗ này!”
Kim Phi chỉ vào vị trí của Nam Mỹ.
“Để ta xem xem có xa lắm không?”
Khánh Mộ Lam theo bản năng muốn lấy móng tay cái ra đo.
“Không cần thử, ít nhất cũng mấy chục ngàn dặm.” Kim Phi nói: “Hơn nữa còn nguy hiểm hơn so với đi nước L.”
“Đúng vậy, trước đây sứ giả nước K mỗi năm sẽ đến Đại Khang hai lần, nhưng bổn cung chưa từng nghe nói mấy chục ngàn dặm bên ngoài Đông Hải, còn có một hòn đảo to lớn như vậy!” Cửu công chúa nói.
“Điện hạ, đây không phải là đảo, mà là hai mảng lục địa lớn, cao nhân gọi là châu Bắc Mỹ và châu Nam Mỹ.”
Kim Phi nói: “Bất kì lục địa nào cũng lớn hơn Đại Khang hiện tại gấp mấy lần!”
Đại Khang nói là thiên triều thượng quốc, nhưng thật ra bản đồ còn không bằng một phần tư đất nước của Kim Phi ở kiếp trước.
“Hoá ra thế giới lại lớn như vậy!”
Cửu công chúa nhìn vào bản đồ thế giới, cuối cùng cũng biết vì sao Kim Phi luôn coi thường vương quyền.
Bởi vì y hiểu biết về thế giới rộng lớn hơn, có lẽ ở trong suy nghĩ của y, Đại Khang, Đại Triệu và nước K cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại không nghĩ như vậy.
Theo góc độ của cô ấy thì Đại Khang đã rất rộng lớn rồi.
“Vũ Dương, muội đừng bị ngài ấy doạ!”