Quay về Xuyên Thục cũng không phải là chuyện cơ mật gì cả, vì thế Kim Phi trả lời: “Đúng vậy!”
“Ta có thể cùng tiên sinh đi Xuyên Thục không?” công chúa Lộ Khiết hỏi.
"Đương nhiên có thể" Kim Phi gật đầu đồng ý, "Sáng sớm ngày mai khi xuất phát, ta sẽ phái người đi gọi điện hạ."
Y vẫn luôn tránh mặt công chúa Lộ Khiết, chính vì biết bản thân không giỏi đàm phán, muốn công chúa Lộ Khiết đến Xuyên Thục tìm Cửu công chúa và viện Khu Mật để đàm phán.
Hiện giờ công chúa Lộ Khiết chủ động yêu cầu đi Xuyên Thục, đương nhiên Kim Phi sẽ không từ chối.
“Cảm tạ tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết làm nghi lễ cúi chào Kim Phi rồi quay người rời đi.
Sau khi số hiệu Thái Bình cập bến, công chúa Lộ Khiết lập tức đưa mọi người xuống thuyền và quay trở lại thu dọn đồ đạc
Kim Phi đi đến khoang thuyền viết một lá thư và để Thiết Chùy sắp xếp một chiếc ca-nô lập tức xuất phát đưa đến Xuyên Thục.
Mặc dù Kim Phi đã nói sau này có thể quay lại, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn dẫn theo Nhuận Nương dọn dẹp suốt một buổi chiều, thu dọn những thứ cô muốn mang theo và cũng xếp những thứ cô không muốn mang đi một cách gọn gàng.
Đường Tiểu Bắc thường xuyên chạy ngược chạy xuôi nên đã sớm thành thói quen với việc đi từ nơi này đến nơi khác, sau khi xuống tàu, thậm chí cô ấy còn không về nhà mà đi thẳng đến chi nhánh thương hội cùng với Bắc Thiên Tầm.
Khi đến chi nhánh, Đường Tiểu Bắc đã cho gọi người phụ trách chi nhánh và kho hàng để giải thích công việc tiếp theo, còn Bắc Thiên Tầm thì đi dạo ở sảnh lớn chi nhánh.
Không thể không nói, từ thời xa xưa, mua sắm đã chính là bản chất trời sinh của phụ nữ.
Thương hội Kim Xuyên là tài sản của Kim Phi, với thân phận của Bắc Thiên Tầm, cô ấy muốn gì thì chỉ cần phân phó cận vệ một câu là được, nhưng rất hiếm khi cô ấy làm vậy, vẫn luôn tự mình đi đến chi nhánh thương hội.
Cô ấy cũng không nói thân phận của bản thân mà vẫn lựa chọn và thanh toán bình thường như những người khác.
Có đôi khi còn cò kè mặc cả với người bán hàng rong ở ven đường.
Khi Đường Tiểu Bắc từ cuộc họp đi ra, đám cận vệ phía sau Bắc Thiên Tầm đều đang xách những túi lớn nhỏ, còn Bắc Thiên Tầm đang đứng thanh toán ở quầy hàng.
“Thiên Tầm, muội đang làm gì vậy?”
Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười nói: “Muội đến chỗ ta mua đồ còn trả tiền làm gì?”
“Mua đồ trả tiền là đạo lý hiển nhiên.” Bắc Thiên Tầm ném túi tiền lên quầy và nói với nhân viên thương hội: “Hết bao nhiêu thì tự lấy đi, nếu không đủ ta sẽ đưa thêm.”
Người nhân viên này được tuyển dụng bỗi dưỡng ở Giang Nam, không biết thân phận của Bắc Thiên Tầm, nhưng vừa rồi nghe Đường Tiểu Bắc nói như thế thì rõ ràng mối quan hệ của Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc rất rân thiết.
Nếu nhận tiền của Bắc Thiên Tầm làm cho Đường Tiểu Bắc mất hứng thì sẽ rất rắc rối.
Trong lúc nhất thời, người nhân viên không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người chưởng quầy chi nhánh đi theo Đường Tiểu Bắc ra ngoài.
Nhưng từ đầu đến cuối chưởng quầy chi nhánh không hề trả lời mà cúi đầu như không nhìn thấy người nhân viên.
Bởi đây là lần đầu tiên chưởng quầy chi nhánh gặp phải tình huống này nên không biết phải xử lý như thế nào.
“Cầm lấy tiền đi!”
Bắc Thiên Tầm gõ lên mặt quầy, sau đó quay đầu nhìn Đường Tiểu Bắc: "Được rồi Tiểu Bắc, mặc dù thương hội là sản nghiệp của đương gia nhưng quy củ không thể phá vỡ, nếu không hôm nay ta lấy đồ ở đây mà không đưa tiền, ngày mai Nhuận Nương lấy đồ ở bên kia cũng không trả tiền, thời gian dài quy củ cũng sẽ bị phá hủy mất.
Hơn nữa, chỉ với số tiền nhỏ này mà ta còn phải kí tên, chi nhánh của bọn họ còn phải báo cáo lên cấp trên, đến khi báo đến viện Khu Mật với bên phía Tiểu Ngọc, thế còn chưa đủ tốn sức à, ông đây cũng không địch nổi đám người đấy.
Hạ Nhi tỷ cũng đã nói, nếu hết tiền thì tìm tỷ ấy xin nhưng tuyệt đối không được thiếu nợ bên ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của đương gia.”
Khi Kim Phi mới thành lập xưởng dệt, y đã tìm thấy một hang động ở ngọn núi phía sau để cất giữ đồ đạc và các vật dụng khác nhau.
Từ đó trở đi, Quan Hạ Nhi phụ trách chìa khóa kho hàng sau núi.
Nhưng ban đầu kho hàng phía sau núi chất đống một số áo giáp, vũ khí, tiền đồng và một lượng nhỏ vàng bạc.
Khi thế lực của Kim Phi ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng có nhiều bảo vật vàng bạc bị tịch thu từ các gia tộc quyền thế ở các nơi khác nhau, sau khi những bảo vật vàng bạc này được vận chuyển về, đều được đưa vào kho hàng phía sau núi.
Giờ đây những thứ vô giá trị và chiếm diện tích như áo giáp, vũ khí và tiền đồng không còn được chất đống trong kho sau núi nữa. Bởi vì hầu như không có chỗ cho vàng, bạc, đồ trang sức, đồ cổ và những thứ tương tự.
Hiện giờ những thứ có tư cách tiến vào kho hàng phía sau núi thấp nhất là những rương thỏi bạc.
Nhưng dù vậy thì chìa khóa kho hàng sau núi vẫn do Quan Hạ Nhi bảo quản, chỉ khi cô rời khỏi làng Tây Hà thì cô mới tạm thời đưa chìa khóa cho Cửu công chúa cất giữ.
Khi cô trở về, Cửu công chúa sẽ trả lại chìa khóa cho cô ngay lập tức.
Bởi vì đã trải qua những ngày sáng sống khổ cực nên Quan Hạ Nhi vẫn rất đơn giản, thậm chí có chút keo kiệt, khi Kim Phi không ở nhà hoặc tăng ca ở phòng thí nghiệm, cô và Nhuận Nương thường xuyên hâm lại đồ ăn cũ để ăn.
Nhưng khi nói đến ai là người giàu nhất Đại Khang thì chắc chắn Quan Hạ Nhi sẽ được xếp ở hạng rất cao.
Quan Hạ Nhi keo kiệt với bản thân nhưng cô lại rất hào phóng với Bắc Thiên Tầm, Nhuận Nương và những người khác.
Không chỉ thanh toán hàng tháng đúng hạn mà hễ chỉ cần có ai nói không có tiền thì cơ bản Quan Hạ Nhi hỏi cũng sẽ không hỏi mà trực tiếp cho luôn.
Vì thế kể từ sau khi Bắc Thiên Tầm gả cho Kim Phi thì cô ấy chưa bao giờ thiếu tiền và thậm chí còn tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Trong tay có tiền thì đương nhiên phải tiêu, hơn nữa Quan Hạ Nhi đã nhắc nhở không được ghi nợ bên ngoài nên hầu như Bắc Thiên Tầm không bao giờ ghi nợ bên ngoài, dù cho là ăn cơm hay mua đồ, cô ấy vẫn luôn trả tiền ngay lập tức.
Đường Tiểu Bắc cũng biết tính cách của Quan Hạ Nhi, thấy thái độ kiên quyết của Bắc Thiên Tầm bèn nói với nhân viên chi nhánh: “Được rồi, tính tiền cho cô ấy đi!”
Nhân viên chi nhánh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đối chiếu lại đơn hàng, sau đó mở túi tiền của Bắc Thiên Tầm lấy ra hai thỏi bạc rồi nói một cách cung kính: “Phu nhân, hóa đơn của ngài tổng cộng hết mười bảy lượng bảy đồng tiền bạc, lấy của ngài hai mươi lượng, xin ngài hãy đợi một lát, ta tìm tiền lẻ trả cho ngài.”
Tiền tệ lúc bấy giờ vẫn chủ yếu là tiền bạc và tiền đồng.
Thỏi bạc nhỏ nhất là một lượng, bạc nhỏ hơn một lượng là bạc vụn, hoặc có thể thay thế bằng tiền đồng.
Thỏi bạc chính quy đều có ấn chú đặc biệt, đây được coi là một ký hiệu chống hàng giả.
Giờ đây có hai loại thỏi bạc đang lưu thông ở Xuyên Thục, một loại là loại thỏi bạc được lưu thông ở Xuyên Thục trước khi Cửu Công chúa lên ngôi, có rất nhiều loại, đôi khi cũng gặp phải hàng giả.
Loại còn lại là thỏi bạc do tiền trang Kim Xuyên đúc sau khi Cửu công chúa lên ngôi.
Muốn ổn định thị trường tiền tệ thì trước hết phải đạt được sự thống nhất tiền tệ.
Vì thế thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên vẫn luôn thu thập thỏi bạc cũ, sau đó gửi đến xưởng đúc tiền để nấu chảy và đúc lại thành thỏi bạc mới.
Nhân viên chi nhánh muốn lấy được hai, ba lượng bạc của Bắc Thiên Tầm nên đầu tiên anh ta lấy ra hai thỏi bạc một lượng, sau đó bắt đầu đếm tiền đồng.
Bắc Thiên Tầm cảm thấy anh ta tìm tiền quá rắc rối bèn cầm lấy hai thỏi bạc nhỏ rồi xua tay nói: “Coi như ba đồng tiền còn lại thưởng cho ngươi đi.”
Nhân viên chi nhánh lén lút liếc nhìn Đường Tiểu Bắc, thấy cô ấy không nói gì, vội vàng cúi chào Bắc Thiên Tầm: “Cảm ơn phu nhân ban thưởng!”
Ba đồng tiền bạc tương đương với ba trăm đồng tiền, đối với đám người Bắc Thiên Tầm và Đường Tiêu Bắc thì đây chẳng đáng là bao, nhưng đối với nhân viên chi nhánh thì đây chính là một số tiền lớn.