Khi Quan Hạ Nhi vừa cưới Kim Phi, Lâm Vân Phương còn lo lắng thay cho biểu muội, cảm thấy Quan Hạ Nhị thực sự là mệnh khổ.
Ai ngờ sau khi thành thân, Kim Phi dường như thay đổi thành người khác, không chỉ cuộc sống của mình càng ngày càng tốt đẹp hơn, còn dẫn dắt những thông làng xung quanh và thậm chí là cả Kim Xuyên đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chồng cô ấy là Trương Lương, tiểu thúc Mãn Thương cũng vì đi theo Kim Phi trở thành nhân vật có tiếng.
Mỗi lần nghĩ đến những thay đổi trong hai năm qua, Lâm Vân Phương đều cảm thấy như đang nằm mơ.
Kim Phi không biết cảm giác trong lòng Lâm Vân Phương, sau khi đưa Mãn Thương về đến phòng làm việc, nói với anh ta kế hoạch nhanh chóng làm một loạt các nông cụ.
Sau khi Mãn Thương nghe xong, trầm tư một lát rồi nói: "Tiên sinh, nông cụ không phải là thứ đồ khó làm gì, không cần phải dừng các hạng mục khác lại đâu, ta sẽ dọn một phân xưởng khác, bổ sung thêm người hai ca là được rồi."
"Sau mùa thu hoạch ta định bắt đầu khuyến khích khai hoang, có đủ thời gian không?" Kim Phi hỏi.
"Ba công nhân thành thục hợp tác với nhau có thể làm ra gần ba trăm chiếc cuốc trong một ngày, xưởng nông cụ hiện có hơn một trăm công nhân, ta tuyển thêm mấy trăm người nữa, làm hai xưởng đổi ca luân phiên, có lẽ là kịp!" Mãn Thương trả lời.
"Ba người một ngày có thể làm được ba trăm cái cuốc?" Kim Phi có hơi kinh ngạc.
Lò rèn truyền thống, một thợ rèn một ngày có thể làm ra được ba cái cuốc đã được coi là rất lợi hại rồi.
Nhưng hiện tại, ba công nhân hợp tác, một ngày lại có thể làm ra được ba trăm cái.
Tính ra, một người trung bình có thể tạo ra được một trăm cái.
Kim Phi biết rằng hoạt động của dây chuyền lắp ráp sẽ nâng cao hiệu suất rất nhiều, nhưng y không ngờ rằng lại có cải thiện nhiều đến như vậy!
"Tiên sinh, ngài có thể không biết, tiểu tử Hạc Minh đó và Lưu tiên sinh đã cải tiến công nghệ và quy trình sản xuất nông cụ rồi." Mãn Thương cười nói: "Nếu như tiên sinh không bận, có thể đi xem chút."
"Đi, đi xem xem." Kim Phi đứng dậy.
Kết cấu nông cụ đơn giản, quy trình chế tạo cũng không phức tạp, dù là một ngành nghề thuần thục, Kim Phi rất ít khi quan tâm đến, căn bản đều là đi đến xưởng vũ khí.
Thật ra đừng nói là Kim Phi, ngay cả Mãn Thương cũng không quá quan tâm, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đi quanh một vòng xưởng nông cụ thôi.
Mặc dù xưởng nông cụ hoạt động theo dây chuyền lắp ráp, nhưng lại bừa bộn hơn xưởng vũ khí rất nhiều.
Trong nhà kho khổng lồ được chống lên bởi các trụ bê tông, có những bàn việc nhỏ.
Một bàn làm việc là một dây chuyền lắp ráp.
Các công nhân sẽ lấy tấm sắt mới tạo hình ra khỏi lò luyện, đưa vào máy đúc, dùng khuôn cuốc ép lại, tạo hình thành một cái cuốc, sau đó, cho vào bể để nguội, cơ bản là đã hoàn thành một cái cuốc.
Chẳng trách ba công nhân có thể làm ra ba trăm chiếc cuốc một ngày, quy trình công nghệ thực sự là đơn giản hóa hơn rất nhiều.
Lò rèn sắt truyền thống, cần phải nấu chảy quặng sắt trước, sau đó lại dùng búa đập liên tục để tạo hình khối sắt thành hình dạng cái cuốc.
Quá trình này mất quá nhiều thời gian, căn bản không có biện pháp nào so sánh được với xưởng sản xuất nông cụ.
Lò luyện sát trong xưởng nông cụ ở đây đốt cháy liên tục hai tư trên hai tư giờ, khối sắt mà công nhân cần luyện hóa có thể có sẵn bất cứ lúc nào, hơn nữa còn không cần dùng búa gõ thành hình, chỉ cần dùng máy ép là được.
Lò rèn truyền thống làm sao có thể so sánh được với xưởng nông cụ?
Hơn nữa mục đích của việc gõ khối sắt ở lò rèn là loại bỏ các tạp chất trong khối sắt và làm cho cuốc trở nên chắc chắn và bền hơn.
Trong xưởng nông cụ không có quy trình này, nhưng phương pháp nấu chảy được sử dụng trong xưởng thép vượt xa hơn lò rèn truyền thống rất nhiều, tạp chất trong khối sắt ít hơn, hơn nữa còn có sức ép của máy móc.
Máy dập nặng mấy trăm cân, mỗi lần dập hiệu quả hơn mấy trăm cú đánh cú đánh của thợ rèn truyền thống.
Cho nên chất lượng cuộc do xưởng nông cụ sản xuất ra hoàn toàn không hề thua kém so với cuốc do các lò rèn truyền thống làm ra.