Một mẻ lưới toàn là cá, nặng chừng hơn hai con lợn, vốn Kim Phi định thu lưới lại nhưng suýt chút nữa đã bị kéo xuống biển.
Dù Bắc Thiên Tâm rất khỏe nhưng thuyền cứu sinh khồng thể chịu được sức nặng này, suýt chút nữa đã bị lật thuyền.
“Thiên Tâm, đừng kéo mạnh, lỡ làm gãy thuyền cứu sinh thì lại mất nhiều hơn được.”
Kim Phi cản Bắc Thiên Tâm lại khi thấy cô ấy muốn dùng sức nhiều hơn: “Không được, bây giờ nhân lúc này chúng ta thả thêm mấy cái lưới, rồi từ từ kéo chúng về.”
“Vậy cũng được.” Bắc Thiên Tâm gật đầu, buộc lưới đánh cá vào mạn thuyền rồi lại cầm một tấm lưới mới.
Cô ấy đã từng làm ngư dân ở Giang Nam một thời gian, thế nên tư thế quăng lưới của cô ấy còn chuẩn hơn Kim Phi nhiều.
Khi lưới rớt xuống thì lại đầy một mẻ.
Nhiều con cá bị hoảng sợ nhảy thẳng vào thuyền cứu sinh.
Đường Tiểu Bắc vừa giúp thu lưới vừa vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng không cần câu cá nữa rồi!”
Nhiều cá như vậy, dù bọn họ có ăn tùy thích thế nào thì vẫn ăn được trong một thời gian dài.
Họ mang theo tổng cộng 4 cái lưới đánh cá, khi
ngư triều qua đi thì cả 4 cái lưới đều đầy ắp.
Thuyền cứu sinh bị kéo đến nổi hai bên lắc lư qua lại.
Cũng may ở đây cách đảo nhỏ không xa, Kim Phi ôm cái phao đầy cá có sức nặng như một con lợn bơi tới đảo nhỏ, sau đó dùng dây mây làm thành dây thừng, kéo thuyền cứu sinh vào bờ.
“Tướng công, nhiều cá quá, ao cá của chúng ta khồng thế chứa hết dong này!”
Đường Tiểu Bắc gãi đầu nói.
Vốn lúc đầu ao cá là để nuôi mấy con cá không ăn hết, nên chỉ có mấy chục mét vuồng, bây giờ một lúc đổ vào nhiều cá như vậy, làm sao có thể chứa hết được?
Cô ấy thực sự không ngờ là sẽ có một ngày mình phải lo lắng vì ao cá quá nhỏ.
“Chúng ta buộc lưới cá ở đây trước fôi đào thêm một cái ao cá?”
Bắc Thiên Tâm gợi ý nói.
“Để nuôi nhiều cá như vậy, ít nhất cũng phải có mấy mầu ao cá, đào xong thì tới lúc nào đây?”
Lòng Kim Phi vui mừng, khi nhìn thấy lưới đánh cá khồng ngừng tung lên.
Mùa thu đã đến, chẳng bao lâu nữa là sẽ có thể làm món cá khô.
Nhiều cá như vậy có thế làm thành cá khô, cũng đủ cho ba người ăn rất lâu.
Giờ cách lúc lên đường lại gần thêm một bước.
“Nếu khồng đào ao cá thì làm sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Trong nhà còn có một số lưới đánh cá không dùng đến, chúng ta phơi một vòng bên bãi đá kia là được rồi?” Kim Phi trả lời.
“Đó cũng là một giải pháp.”
Bắc Thiên Tâm gật đầu, đang định quay lại lấy đo, bồng cô ấy nheo mắt lại nhìn qua hướng ngư triều vừa xuất hiện.
“Sao vậy?”
Đường Tiểu Bắc thấy vẻ mặt Bắc Thiên Tâm không đúng: “Dù có còn ngư triều, chúng ta cũng không thể bắt vì nuôi không nổi!”
“Không phải cá!” Bắc Thiên Tâm chỉ vào phương xa nói: “Hai người nhìn xem, bên kia có thuyền phải không?”
“Có thuyền hả?” Kim Phi nheo mắt nhìn về phía chân trời, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ.
“Tướng công, là người của chúng ta hay cướp biển đây?”
Mắt Đường Tiểu Bắc tràn đầy mong đợi, phấn khích Ồm lấy cánh tay Kim Phi.
Kim Phi nhanh chóng lấy kính viễn vọng ở trong ngực ra, nhắm ngay chấm đen nhỏ.
Con thuyền nhỏ vần còn ở rất xa nên phải chỉnh tiêu cự ở mức tối đa, khó khăn lắm mới nhìn rõ được
cánh buồm.
“Là lá cờ của tiêu cục!” Hơi thở của Kim Phi trở nên gấp gáp: “Là người của chúng ta!”
“Haha, tốt quá fôi, cuối cùng người của chúng ta cũng đến rồi!”
Đường Tiểu Bắc hưng phấn nhảy vọt lên: “Tướng công, chúng ta đốt khói nhé?”
Lúc mới đến đảo, Bắc Thiên Tâm đề nghị đốt lửa để tạo khói nhưng Kim Phi không dồng ý.
Bởi vì ở Đông Hải có quá nhiều cướp biến, lỡ thu hút cướp biển tới thì ba người bọn họ sẽ gặp nguy hiếm ngay.
Bây giờ thì tốt rồi, là người trong nhà đến!
Bắc Thiên Tam cũng có vẻ phấn khích và lấy hết diêm ra khỏi áo.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu: “Đừng vội, xác nhận lại chút cũng chưa muộn.”
Sau khi bị phản bội một lần, Kim Phi đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Người bên cạnh cũng có thể phản bội mình, Kim Phi không dám đảm bảo liệu mấy tên cướp biển kia có giả thành người của tiêu cục hay không.
Nhân lúc đối phương còn ở xa, Kim Phi dẫn Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc lấy dây mây buộc lưới đánh cá xuống biển, sau đó kéo thuyền cứu sinh lên bờ fôi trốn vào rừng cây.
Hiển nhiên đối phương cũng phát hiện ra đảo
nhỏ, không ngừng điều chỉnh phương hướng lái qua bên này.
Ba người trốn vào rừng cây ở ven bờ, thay nhau quan sát đối phương bằng kính viền vọng.
Bên cạnh họ là những chiếc nỏ hạng nặng và xe bắn đá được tháo rời khỏi thuyền cứu sinh.
Bắc Thiên Tâm lấy ra cây đao đen đặt ở bên cạnh, Đường Tiểu Bắc cũng cầm nỏ trong tay.
Bên cạnh nỏ hạng nặng và xe bắn đá là một đống lá khô với vài khúc gồ ướt nằm trên lá.
Nếu người đến là cướp biến, họ sẽ sử dụng nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu là người của họ thì họ sẽ đốt lửa.
Tiếc là cái kính viền vọng này lại là thế hệ đầu tiên, lại sử dụng lâu như vậy, khó tránh khỏi bị dơ bấn, hao mòn, mặc dù có thể nhìn thấy rõ lá cờ trên thuyền của đối phương và có thể nhìn thấy rõ người đi lại trên boong tàu, nhưng lại không thể nhìn rõ mặt mũi thế nào.
Khi doi phương chỉ cách hòn đảo hơn một nghìn mét, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng thấy một người quen.
“Tướng công, ta thấy Thiết Chùy! Ta nhìn thấy Thiết Chùy!”
Đường Tiểu Bắc hưng phấn đánh Kim Phi mấy cái liên tiếp.
Cô ấy vừa kêu lên mà nước mắt vừa chảy ra.
“Thiết Chùy?” Kim Phi nhanh chóng cướp lấy kính viễn vọng trên tay Đường Tiểu Bắc, nhắm ngay con thuyền lớn.
Trên mũi tàu, có một người đàn ông cao to mặc dong phục màu đen của nhân viên hộ tống, đang múa may cánh tay nói cái gì đo.
Tuy vẫn nhìn không rõ lắm, nhưng Thiết Chùy từng là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, nên y chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngay
Người này không phải Thiết Chùy thì còn là ai nữa?
Thiết Chùy là một trong những người được Kim Phi tin cậy nhất, nhìn thấy Thiết Chùy đôi môi của Kim Phi cũng run lên, y run rẩy đánh một que diêm, ném nó vào đống lửa bên cạnh.
Trên thuyền lớn, Thiết Chùy nhìn một ngư dân hỏi: “ở đây cách trấn Ngư Khê mấy trăm dặm, sao ngươi lại biết ở đây có một đảo nhỏ?”
Nhân viên hộ tống đều đến từ Xuyên Thục, hoàn toàn không hiếu biết gì về biển cả nên trước khi ra khơi, đã tìm một nhóm ngư dân địa phương dần đường cho họ.
Kế từ khi Kim Phi xảy ra chuyện, Thiết Chùy đã lênh đênh trên biển hơn ba tháng, anh ta tìm kiếm khắp trấn Ngư Khê, nhưng Thiết Chùy vẫn không chịu bỏ cuộc và nhất quyết mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình.
‘Khi ta còn nhỏ đã cùng cha đi biển, có một lần đuổi theo ngư triều đến đây.”
Ngư dân cười ngây ngô nói: “Trên đảo kia có một cái ao nhỏ, khi chúng ta đến đó còn có một ông cụ sống ồ đó.”
“Trên đảo này có người sao?” Thiết Chùy sửng sốt.
Mấy tháng nay anh ta đã đi tìm kiếm qua nhiều đảo nhỏ, nhưng hầu như tất cả dều hoang tàn vắng vẻ.
“Có một ông cụ, nhưng lúc đó ông cụ đã già lắm fôi. Cha ta nói muốn dẫn ông cụ về nhưng ông cụ không muốn. Chắc bây giờ đã chết già lâu rồi.”
Ngư dân đang nói, chọt nhận thấy mắt của Thiết Chùy trợn lên.
Nhìn theo ánh mắt của Thiết Chùy, đúng lúc này ngư dân nhìn thấy một cột khói bốc lên cao.
“Không thể nào, ông cụ kia còn chưa chết sao?” Ngư dân sửng sốt một hồi.
“Ông cụ gì chú? Chắc chắn là tiên sinh của chúng ta!”
Thiết Chùy vừa nói vừa lấy kính viễn vọng ra.
Nhắm ngay đảo nhỏ, vừa lúc nhìn thấy Kim Phi dần Bắc Thiên Tâm và Đường Tiếu Bắc ra khỏi rừng cây.
“Là tiên sinh! Là tiên sinh thật kìa!”
Thiết Chùy hưng phấn đập vào mạn tàu gầm lên: “Đại Quân Tử, nhanh chóng chuẩn bị thuyền cứu sinh,
chúng ta đã tìm thấy tiên sinh rồi!”
Hướng gió lúc này cũng không hướng về phía đảo nhỏ, tốc độ của thuyền lớn lại quá chậm, Thiết Chùy rất nôn nóng muốn lao lên đảo ngay lập tức!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK