Sương Nhi chun mũi, coi như đã đáp lại cận vệ, rồi sau đó cô ta mới tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía có tiếng nổ.
Nhưng cô ta chỉ nhìn thấy tảng đá lớn.
Kim Phi thấy Sương Nhi như thế, thì y quay đầu nói với Giang Văn Văn: “Văn Văn, ngươi có gương không?”
'Theo công nghệ của xưởng thủy tinh dần dần phát triển, các sản phẩm liên quan càng lúc càng nhiều, cũng càng ngày càng thông dụng.
Trong đó, gương nhỏ có thể mang theo bên người là một trong những sản phẩm được phụ nữ ưa chuộng nhất, rất nhiều nữ nhân viên hộ tống đều mang một chiếc tùy thân.
Giang Văn Văn cũng không phải là một ngoại lệ, cô ấy vội vàng lấy một chiếc gương nhỏ cất trong ngực áo đưa cho Kim Phi.
Kim Phi lấy chiếc gương soi vào tảng đã, nhắm chính xác vào vị trí Băng Nhi đang ẩn núp.
Bây giờ đã không còn nhân viên hộ tống nào còn sống, kẻ địch vẫn đang ném lựu đạn, như vậy đối tượng mà bọn chúng đang nhắm vào chỉ có thể là Băng Nhi.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Kim Phi vừa dùng gương soi ra, thì nhìn thấy có một quả lựu đạn rơi xuống chỗ cách tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn núp không xa.
Vừa rồi chắc hẳn Băng Nhi muốn lao ra từ đằng sau tảng đá thì nhìn thấy quả lựu đạn này, cô ta lập tức nằm sấp xuống đất, hai tay ôm đầu, cuộn tròn cơ thể hết cỡ.
May mà tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn thân này khá xa so với góc của bọn tử sĩ, tuy bọn chúng có để ném lựu đạn sang đây, nhưng không còn chính xác như trước nữa, hơn nữa Băng Nhi có phản ứng nhanh chóng, tư thế ứng đối cũng cực kỳ tiêu chuẩn, còn có tảng đá lớn giúp ngăn trở phần nào, cho nên cô ta mới không bị thương.
Đợi đến khi không còn tiếng lựu đạn nổ ầm ầm nữa, Băng Nhi nhanh chóng trồi lên, cô ta lắc đầu rũ hết đất đá trên người, chuẩn bị lui lại lần thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, lại có một quả lựu đạn bay đến, rơi vào khu đất cách tảng đá không xa.
Băng Nhi chỉ có thể bổ nhào xuống đất.
Kim Phi phát hiện bọn tử sĩ ném lựu đạn càng lúc càng chuẩn, y không khỏi lo lắng.
Phó đội trưởng đội cận vệ ngồi xổm bên cạnh Kim Phi, cũng nhìn thấy tình cảnh của Băng Nhi qua gương.
Do dự một chút, anh ta nói: “Tiên sinh, bọn khốn này trút cơn tức giận lên người Băng Nhi cô nương, ta mang các huynh đệ đến cứu cô ta nhé?”
Sương Nhi nghe thế thì vội vàng nhìn Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhưng cuối cùng cô ta lại im lặng.
Cô ta biết rằng, bây giờ hành động sáng suốt nhất là cô ta chủ động mở lời, bảo Kim Phi không cần cứu Băng Nhi, chỉ cần ở yên tại đây chờ người tới cứu.
Nhưng quan hệ giữa cô ta và Băng Nhi cũng giống như Khánh Mộ Lam và A Mai, tên là chủ tớ, nhưng thực tế lại thân thiết như tỷ muội.
Gô ta thật sự không thể can ngăn Kim Phi cứu viện.
Tương tự, nếu cô ta muốn chủ động yêu cầu Kim Phi đi cứu Băng Nhi thì cũng không hợp lý, thế nên cô ta không nói gì cả, để Kim Phi quyết định.
Thật ra lúc nấy Kim Phi đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Y tin rằng người trên núi Thiết Quán và người trong làng đều đã thấy được mũi tên lệnh, chỉ cần cố gắng kéo dài thêm một chút là sẽ có người đến tiếp viện,
đến lúc đó, kẻ địch mà không nhanh chân chạy đi thì chỉ còn con đường chết.
Nhưng cô ta chỉ nhìn thấy tảng đá lớn.
Kim Phi thấy Sương Nhi như thế, thì y quay đầu nói với Giang Văn Văn: “Văn Văn, ngươi có gương không?”
'Theo công nghệ của xưởng thủy tinh dần dần phát triển, các sản phẩm liên quan càng lúc càng nhiều, cũng càng ngày càng thông dụng.
Trong đó, gương nhỏ có thể mang theo bên người là một trong những sản phẩm được phụ nữ ưa chuộng nhất, rất nhiều nữ nhân viên hộ tống đều mang một chiếc tùy thân.
Giang Văn Văn cũng không phải là một ngoại lệ, cô ấy vội vàng lấy một chiếc gương nhỏ cất trong ngực áo đưa cho Kim Phi.
Kim Phi lấy chiếc gương soi vào tảng đã, nhắm chính xác vào vị trí Băng Nhi đang ẩn núp.
Bây giờ đã không còn nhân viên hộ tống nào còn sống, kẻ địch vẫn đang ném lựu đạn, như vậy đối tượng mà bọn chúng đang nhắm vào chỉ có thể là Băng Nhi.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Kim Phi vừa dùng gương soi ra, thì nhìn thấy có một quả lựu đạn rơi xuống chỗ cách tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn núp không xa.
Vừa rồi chắc hẳn Băng Nhi muốn lao ra từ đằng sau tảng đá thì nhìn thấy quả lựu đạn này, cô ta lập tức nằm sấp xuống đất, hai tay ôm đầu, cuộn tròn cơ thể hết cỡ.
May mà tảng đá mà Băng Nhi đang ẩn thân này khá xa so với góc của bọn tử sĩ, tuy bọn chúng có để ném lựu đạn sang đây, nhưng không còn chính xác như trước nữa, hơn nữa Băng Nhi có phản ứng nhanh chóng, tư thế ứng đối cũng cực kỳ tiêu chuẩn, còn có tảng đá lớn giúp ngăn trở phần nào, cho nên cô ta mới không bị thương.
Đợi đến khi không còn tiếng lựu đạn nổ ầm ầm nữa, Băng Nhi nhanh chóng trồi lên, cô ta lắc đầu rũ hết đất đá trên người, chuẩn bị lui lại lần thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, lại có một quả lựu đạn bay đến, rơi vào khu đất cách tảng đá không xa.
Băng Nhi chỉ có thể bổ nhào xuống đất.
Kim Phi phát hiện bọn tử sĩ ném lựu đạn càng lúc càng chuẩn, y không khỏi lo lắng.
Phó đội trưởng đội cận vệ ngồi xổm bên cạnh Kim Phi, cũng nhìn thấy tình cảnh của Băng Nhi qua gương.
Do dự một chút, anh ta nói: “Tiên sinh, bọn khốn này trút cơn tức giận lên người Băng Nhi cô nương, ta mang các huynh đệ đến cứu cô ta nhé?”
Sương Nhi nghe thế thì vội vàng nhìn Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết cắn môi, nhưng cuối cùng cô ta lại im lặng.
Cô ta biết rằng, bây giờ hành động sáng suốt nhất là cô ta chủ động mở lời, bảo Kim Phi không cần cứu Băng Nhi, chỉ cần ở yên tại đây chờ người tới cứu.
Nhưng quan hệ giữa cô ta và Băng Nhi cũng giống như Khánh Mộ Lam và A Mai, tên là chủ tớ, nhưng thực tế lại thân thiết như tỷ muội.
Gô ta thật sự không thể can ngăn Kim Phi cứu viện.
Tương tự, nếu cô ta muốn chủ động yêu cầu Kim Phi đi cứu Băng Nhi thì cũng không hợp lý, thế nên cô ta không nói gì cả, để Kim Phi quyết định.
Thật ra lúc nấy Kim Phi đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Y tin rằng người trên núi Thiết Quán và người trong làng đều đã thấy được mũi tên lệnh, chỉ cần cố gắng kéo dài thêm một chút là sẽ có người đến tiếp viện,
đến lúc đó, kẻ địch mà không nhanh chân chạy đi thì chỉ còn con đường chết.