Kim Phi theo bản năng muốn đỡ giúp Đường Tiểu Bắc một chút, nhưng vừa đưa tay ra, lại rụt trở lại.
Không những không đỡ, ngược lại còn lùi về sau hai bước, ra hiệu cho hai nữ nhân viên hộ tống lên giúp đỡ.
Đường Tiểu Bắc hung hãn trừng mắt với Kim Phi, tỏ vẻ bực bội.
Kim Phi biết cô ấy muốn y đi lấy lòng người ta, tự mình đỡ sẽ càng cho thấy thành ý.
Nhưng y lại không dám.
Lúc trước Thấm Nhi đạp y một cái ở dốc Đại Mãng, đạp xong khiến y phải hoài nghi nhân sinh.
Nam nữ thụ thụ bất thân, tính cách Bắc Thiên Tầm còn cổ quái hơn so với Thấm Nhi, nếu cô ấy cảm thấy y đến đỡ là sàm sỡ mình, trở tay đánh một chưởng chết oan uổng thì phải làm sao?
Bây giờ họ đang nghỉ ngơi, không xây dựng lều trại.
Cũng may Hầu Tử thích nói dóc nhưng làm việc lại khá chu toàn, đoán được Bắc Thiên Tầm có thể phải xử lý vết thương, sau khi rời đi bèn sai người dựng một cái lều vải đơn giản.
Thấy Đường Tiểu Bắc đi tới, Hầu Tử vội vàng cúi đầu chào đón: “Phu nhân, lều vải đã dựng xong rồi, quân y đang chờ mọi người ở bên trong.”
Nói xong anh ta còn lấy lòng mang ra một cái bọc nhỏ: “Ta thấy A Thu với Thiên Tầm cô nương dáng dấp cũng không khác biệt lắm, nên đã đi tìm cô ấy mượn một bộ quần áo.”
Đường Tiểu Bắc nhận lấy cái bọc, trợn mắt nhìn Hầu Tử rồi đỡ Bắc Thiên Tầm vào trong lều vải.
Mũi tên trên đùi của Bắc Thiên Tầm cách mạch máu lớn quá gần, quân y làm việc suốt hơn một giờ mới lấy được đầu mũi tên ra.
Kim Phi mặc dù sốt ruột, cũng chỉ có thể chờ ngoài cửa.
Chờ xử lý xong vết thương, thay quần áo vào thì trời cũng đã tối.
Đường Tiểu Bắc đỡ Bắc Thiên Tầm đi ra ngoài, sắc mặt cô ấy đã trắng bệch, rõ ràng là đã bị mất máu quá nhiều.
Vẫn là thái độ bất cần đời như lần gặp mặt trước, cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi, yếu ớt nói: “Ta lại nợ ngài một mạng! Xin lỗi vì làm chậm chễ hành trình của mọi người!”
“Thiên Tầm tỷ tỷ, tỷ đừng khách khí như vậy,” Đường Tiểu Bắc nói theo: “Không kể trước đây tỷ đã cứu muội, cho dù không có, có thể gặp lại ở ngàn dặm bên ngoài, chính là duyên phận!”
Đường Tiểu Bắc nói vậy, Kim Phi chỉ có thể đè lại sự gấp gáp trong lòng, mỉm cười lắc đầu: “Thiên Tầm cô nương quá lời rồi.”
“Kim tiên sinh, không phải ngài muốn ta bảo vệ cho ngài sao?” Bắc Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nói từng chữ: “Ngài giúp ta làm một chuyện, sau khi thành công thì ta có thể bảo vệ ngài một năm!”
“Chuyện gì?”
Kim Phi còn chưa trả lời, Đường Tiểu Bắc đã hỏi trước.
“Giúp ta giết một hang ổ thổ phỉ!” Bắc Thiên Tầm đáp.
“Thiên Tầm tỷ tỷ, với thân thủ của tỷ, còn có thổ phỉ nào mà tỷ không giết được sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
Cô ấy đã thấy bản lĩnh của Bắc Thiên Tầm, bất kể là cận chiến hay ám sát đều vô cùng lợi hại.
“Địa hình của hang ổ thổ phỉ này quá hiểm trở, vách núi gần như là thẳng đứng, ta không leo lên nổi, cố chấp đánh…”
Bắc Thiên Tầm nói đến đây, cúi đầu nhìn xuống chân của mình.
Mặc dù chưa nói hết, nhưng Đường Tiểu Bắc và Kim Phi đã hiểu.
“Nghe nói Kim tiên sinh rất giỏi trấn áp thổ phỉ, chỉ cần ngài giúp ta diệt ổ thổ phỉ này, ta đồng ý tuỳ ngài sử dụng một năm!”
Bắc Thiên Tầm hỏi: “Tiên sinh thấy thế nào?”
“Tướng công…” Đường Tiểu Bắc điên cuồng nháy mắt với Kim Phi.
Hầu Tử đứng ở một bên nghe lén, mấy người Đại Tráng cũng nhìn Kim Phi, cùng chờ y đưa ra quyết định.
Đối với khinh khí cầu của Kim Phi, địa hình có dốc nữa cũng vô ích.
Tuỳ ý ném mấy trái lựu đạn xuống là có thể thổi bay mấy đám thổ phỉ ở giao lộ.
Ngay lúc mọi người nghĩ Kim Phi sẽ đồng ý, thì lại thấy y lắc đầu.
“Vì sao?”
Bắc Thiên Tầm không hiểu hỏi: “Tiên sinh chê một năm quá ngắn à? Hai năm thì sao?”
“Không phải vì nguyên nhân này.”