“Bây giờ ta đang cứu ngươi, ngươi làm theo những gì ta nói, biết chưa?”
Kim Phi vừa nói, vừa đi vòng ra phía sau Sương Nhi.
Thấy Sương Nhi lại gật đầu, hai chân Kim Phi tách ra một trước một sau, giống như sắp đánh quyền với người khác, chân trước cong chân sau duỗi thẳng.
Sau đó y giang rộng hai tay, nhìn Sương Nhi hô: “Dựa vào, ngồi lên chân ta!”
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều không ngờ, Kim Phi lại yêu cầu Sương Nhi làm vậy trong tình huống nguy cấp này.
Sương Nhi cũng cho rằng vì mình nghẹt thở nên không nghe rõ lời của Kim Phi.
Công chúa Lộ Khiết là người phản ứng lại đầu tiên, nhìn Sương Nhi hét: “Mau, nghe theo tiên sinh, ngồi lên đi!”
Từ trước đến nay Sương Nhi đều nghe theo lệnh của công chúa Lộ Khiết, đừng nói là công chúa bảo cô ta ngồi lên đùi Kim Phi, cho dù công chúa Lộ Khiết có bảo cô ta đi hầu hạ Kim Phi, Sương Nhi cũng không thể phản kháng.
Thế là lùi về sau một bước, ngồi lên đùi Kim Phi.
“Ngươi cúi người về trước một chút!” Kim Phi đẩy lưng Sương Nhi.
Sương Nhi vội vàng khom lưng, cơ thể hơi nghiêng về trước.
Sau đó, trước con mắt soi mói của tất cả mọi người, hai cánh tay của Kim Phi, vòng qua người Sương Nhi, còn đưa tay trái sờ lên bụng cô ta.
Sương Nhi giống như bị điện giật, cơ thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô ta thúc cùi trỏ về phía sau theo bản năng ---- đây là chiêu thức tấn công ra đằng sau.
Nhưng cùi chỏ đưa được một nửa, cuối cùng lại thả xuống.
Kim Phi lại sờ lên bụng Sương Nhi mấy cái, sau đó mới dừng lại.
Tay trái y nắm thành quyền, tay phải ở phía trước nắm lấy cổ tay trái, eo bàn tay trái đặt trên vùng bụng phía trên rốn của Sương Nhi, sau đó y đột nhiên dùng sức nắm thu hai tay về, eo bàn tay trái gây áp lực mạnh lên vùng trên bụng của Sương Nhi.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kim Phi lặp lại hành động vừa rồi một lần nữa.
Đối với một số người không hiểu tình hình, bây giờ Kim Phi đang ôm Sương Nhi từ phía sau, không ngừng đẩy vào vòng tay y.
Có hai nữ cận vệ da mặt mỏng quay mặt sang một bên.
Khi Kim Phi tiến hành hơn mười lần, Sương Nhi phun thứ gì đó từ trong miệng ra, sau đó cô ấy thở hổn hển như người chết đuối cuối cùng cũng lên được bờ vậy.
Sau khi hít thở một vài hơi lại bắt đầu ho khan dữ dội.
Kim Phi thấy vậy, lúc này mới buông Sương Nhi ra.
"Sương Nhi, ngươi thế nào rồi?" Băng Nhi xông tới hỏi: "Trong cổ họng ngươi có thứ gì sao?"
"Không… Không…. Nữa!" Sương Nhi vừa ho vừa trả lời.
Nghe thấy Sương Nhi nói như vậy, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.
"Cám ơn tiên sinh!"
Công chúa Lộ Khiết bước tới, hành lễ với Kim Phi.
Trước tiên chưa nói đến mối quan hệ đã có nhiều năm qua, Sương Nhi là thị nữ của cô ấy, cũng là trợ thủ đắc lực nhất và đáng tin nhất của cô ấy.
"Đương gia, chàng vừa làm như vậy, có gì đáng chú ý không?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
"Phương pháp cấp cứu vừa rồi là do một chuyên gia tên là Heimlich Maneuver sáng tạo ra, khi có vật gì mắc kẹt ở khí quản mà không thể nào ho ra được thì phương pháp này rất hữu hiệu, được gọi là cái ôm sinh mạng!"
Kim Phi giải thích: "Phương pháp này dễ thực hiện và dễ học, đặc biệt là khi trẻ em bị mắc kẹt, học được phương pháp cấp cứu này có thể cứu mạng được!"
"Thì ra là như vậy!" Người xung quanh chợt hiểu ra.
"Đương gia, tại sao trong sổ tay trị liệu của chàng không viết cái này vậy?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
Kim Phi từng viết một cuốn sách hướng dẫn trị liệu, trong đó phổ biến một số hiểu biết thông thường về vi sinh vật và ngoại khoa thông thường.