Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh đang gõ leng keng leng keng quanh lò sắt, bọn họ mải tập trung không phát hiện ra Kim Phi đã tới.
Kim Phi cũng không bận tâm, đi thẳng đến trước lò sắt.
Chỉ trên cái thớt gỗ nằm trên lò sắt, có một chiếc đĩa răng được đặt ở trên đó, Lưu Bất Quần phụ trách rèn sắt, Vạn Hạc Minh phụ trách dùng kìm cố định đĩa răng.
Tới tận lúc này, bọn họ mới phát hiện Kim Phi.
“Sư phụ, người về từ lúc nào thế?” Vạn Hạc Minh vứt luôn kìm sang một bên, mừng rỡ hỏi.
“Kim tiên sinh!” Lưu Bất Quần cũng đặt búa sang một bên chào Kim Phi.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Kim Phi hỏi.
“Chúng con đang làm đĩa xe đạp!”
Vạn Hạc Minh hưng phấn giải thích cho Kim Phi: “Con và Lưu đại nhân đã phát hiện, cho dù xe đạp không chở được đồ, sử dụng ở sườn núi thì khá tốn sức, có một lần sửa chữa cần cẩu con đột nhiên nhớ ra, liệu có thể sử dụng xe đạp như cần cẩu được không? Sử dụng các đĩa răng có độ lớn nhỏ khác nhau liệu có thể giảm bớt được độ dốc của sườn núi chứ?
Sau đó con tới tìm Lưu đại nhân và Tả đại nhân thảo luận chuyện này, chúng con đều cho rằng chuyện này có thể, nên làm mấy cái đĩa răng có kích thước khác nhau thử xem.
Sư phụ, sư phụ cảm thấy thế nào? Có thể không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể!”
Kim Phi xoa xoa đầu Vạn Hạc Minh: “Con làm tốt lắm, sư phụ ủng hộ con!”
Đĩa xe đạp là một bộ phận thường xuyên xuất hiện trong kiếp trước của Kim Phi, nhớ lại cảnh xe đạp leo lên sườn núi, Kim Phi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng với kỹ thuật hiện nay của làng Tây Hà, muốn làm được đĩa xe đạp là một chuyện cực kỳ khó, cho dù có làm được thật, thì giá thành cũng cao vô cùng, thậm chí chỉ riêng hệ thống đĩa xe đạp thôi cũng đã đắt hơn xe đẹp nhiều rồi. Cho nên Kim Phi đã vứt chuyện này ra sau đầu, quyết định chờ sau một khoảng thời gian ngắn kỹ thuật phát triển hơn mới tính tới chuyện này.
Kết quả sau khi trở lại phát hiện Vạn Hạc Minh có cùng ý tưởng với y, hơn nữa còn bắt tay vào làm luôn rồi.
Vạn Hạc Minh quả thật rất có thiên phú với máy móc, năng lực thực hành cũng rất mạnh, vừa nghĩ ra đã đi tìm Lưu Bất Quần và Tả Chi Uyên bàn bạc, sau đó bèn làm luôn.
Có thiên phú lại có năng lực, cộng với sự chỉ dẫn của Kim Phi và được cấp cho phòng thí nghiệm, Vạn Hạc Minh mà không muốn ghi tên mình trong một trang sử của Đại Khang cũng khó.
Kim Phi vô cùng hài lòng với người đồ đệ này, lại xoa đầu cậu bé, khích lệ: “Vừa có ý tưởng đã đi chứng thực, đi thí nghiệm ngay, con làm tốt lắm, sư phụ ủng hộ con!”
“Cảm ơn sư phụ.” Vạn Hạc Minh cúi đầu đáp, sau đó nói: “Nhưng con có thể bàn với sư phụ chuyện này không? Sau này người đừng xoa đầu con nữa, người ta nhìn thấy người ta sẽ cười con đó!”
Kim Phi còn chưa kịp nói, Vạn Vũ Hồng ở phía sau đã không vui đi lên trước, cốc lên đầu Vạn Hạc Minh một cái, sau đó nhéo lỗ tai cậu bé: “Tiên sinh xoa đầu đệ thì sao?”
“Không sao, không sao, tỷ, tỷ mau bỏ tay ra!”
Vạn Hạc Minh vừa nhảy lên vừa vỗ vào tay Vạn Vũ Hồng.
Vạn Vũ Hồng không thèm để ý đến cậu bé, vẫn nhéo lỗ tai cậu bé nói xin lỗi với Kim Phi: “Tiên sinh, trẻ con không biết ăn nói, ngài đừng giận, ngài là sư phụ thằng bé, có trách có đánh cũng là chuyện nên làm!”
“Được rồi được rồi, mau bỏ tay ra đi.”
Kim Phi giở khóc dở cười nói: “Thằng bé biết xấu hổ là chuyện tốt, có nghĩ là Tiểu Hạc Minh của chúng ta đã lớn rồi.”
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Vạn Vũ Hồng mới buông tay ra, bĩu môi: “Lớn gì mà lớn, hôm qua nhìn thấy con cóc ghẻ, bị sợ hô hoán lên, nằng nặc đòi ngủ với ta....”
“Tỷ, tỷ đừng nói nữa!”
Vạn Hạc Minh vừa nghe chị gái định kể chuyện xấu của mình, vội đưa tay bịt miệng Vạn Vũ Hồng, lại bị Vạn Vũ Hồng gạt phắt ra.
Vạn Vũ Hồng ghét bỏ nói: “Tay đệ toàn là vôi dầu thôi, đừng chạm vào ta!”
Lưu Bất Quần bị hai chị em nhà này chọc cho bật cười lớn, tâm trạng của Kim Phi cũng tốt hơn.
Vạn Hạc Minh lo lắng chị gái sẽ tiếp tục bốc phốt mình, vội cầm đĩa răng mình vẫn chưa làm xong đưa cho Kim Phi xem.
Mặc dù Kim Phi biết suy nghĩ của Vạn Hạc Minh, nhưng vẫn ra hiệu cho cậu bé bỏ đĩa răng lên bàn.
Sau đó ba người Kim Phi, Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh bèn vây quanh bắt đầu thảo luận về đĩa răng.
Kết cấu của đĩa răng cũng không phức tạp, Kim Phi không nhờ vào sự giúp đỡ của bản vẽ, mà chỉ giảng cho Vạn Hạc Minh hiểu.
Sau đó Kim Phi lại hỏi một số vấn đề liên quan đến đĩa răng rồi hỏi sang cả bánh răng, họ bàn mãi đến khi trời sắp tối mới rời khỏi xưởng luyện thép.
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần không tiễn Kim Phi, mà ở lại trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị tăng ca đêm kiểm chứng những nội dung Kim Phi vừa nói.
Làm nghiên cứu khoa học cần có tinh thần tìm tòi khám phá này, Kim Phi vô cùng hài lòng với hai người họ.
Ra khỏi xưởng luyện thép, Kim Phi vốn cho rằng sẽ gặp Thiết Chùy đầu tiên, ai ngờ người đầu tiên y nhìn thấy lại là Ngụy Đại Đồng.
Kim Phi không biết là ông ta đi ngang qua hay là tới tìm mình, bèn hỏi: “Ngụy đại nhân, ông tới tìm ta sao?”
“Phải.” Ngụy Đại Đồng hành lễ chào Kim Phi: “Hạ quan có một số việc muốn cầu xin tiên sinh.”
“Ngụy đại nhân có phải là mới quen ta đâu, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, cầu xin gì ở đây.”
“Vậy ta bèn nói thẳng.” Ngụy Đại Đồng nói: “Nghe nói lô thuyền lầu thứ hai ở Đông Hải của tiên sinh sắp sản xuất xong, ta muốn xin tiên sinh trước vài chiếc thuyền.”
“Đại nhân muốn xin thuyền lầu để làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Vận chuyển lương thực.” Ngụy Đại Đồng nói: “Chẳng lẽ tiên sinh đã quên, ta là quan của Cục vận tải Kim Xuyên.....”
Hai năm gần đây Ngụy Đại Đồng luôn phụ trách công tác xây đập Đô Giang và kênh đào, nghe ông ta nói như vậy, Kim Phi mới nhớ ra ông ta vốn là quan vận chuyển của Cục vận tải, chuyên môn phụ trách vận chuyển lương thực.
Trước khi sau khi thu thuế lương thực của địa phương xong sẽ được tập hợp lại đưa về các ban ngành bên trên, bây giờ thì vận chuyển lương thực của Giang Nam và rong biển của Đông Hải đưa về kho lương của các huyện các cấp, để có thể cứu trợ thiên tai một cách nhanh nhất.
Sau khi Cửu công chúa nắm quyền, nhất thời không tìm được người thích hợp hơn, nên mới để cho Ngụy Đại Đồng tiếp tục xử lý công việc vận chuyển lương thực, hơn nữa còn tăng cấp cho ông ta.
Chỉ là Ngụy Đại Đồng làm việc ở Cục vận tải lâu như vậy, quen với các khâu vận chuyển lương thực đến mức không thể quen hơn, ông ta đã tập trung hết sức lực vào việc xây dựng đập Đô Giang và kênh đào, còn đa phần việc vận chuyển lương thực đều giao cho phụ tá, chỉ khi phụ tá không giải quyết được thì mới phải tới tìm Ngụy Đại Đồng xin ý kiến.
Ngụy Đại Đồng đã quen với công việc này, từ khi nhận việc đến nay không xuất hiện vấn đề nào cả, cũng không tìm Kim Phi nhờ giúp đỡ, cho nên Kim Phi đã quên mất chức vụ của ông ta.
“Ngụy đại nhân, lúc trước không phải ta đã bàn giao cho ông lô thuyền lầu thứ nhất rồi sao? Sao còn xin nữa?” Kim Phi hỏi.
Sau khi lô thuyền lầu đâu tiên được đưa ra ngoài, ngoại trừ cho Trịnh Trì Viễn hai chiếc, thương hội Kim Xuyên một chiếc, thì số thuyền còn lại đều đã được sử dụng để vận chuyển lương thực trên biển.
Đây là công việc chính của Cục vận tải, cho nên trên danh nghĩa thuyền lầu chỉ thuộc về Cục vận tải.
“Tiên sinh đã cho một lô rồi, nhưng không đủ dùng.” Ngụy Đại Đồng ai oán nói: “Vừa nãy bệ hạ mới tìm ta nói chuyện, phê bình tiến độ làm việc của Cục vận tải quá chậm, nhưng mà ta cũng hết cách rồi.”