Tối qua người phụ trách tình báo cũng không ngủ mà đã tập hợp tình báo lại từ lâu, nghe vậy là đã yêu cầu người quay lại lấy tình báo tiện thể dẫn người chăm ngựa tới đây.
Cách đó mấy dặm trong doanh trại quân Thục, Trương Lương cũng đã thức trắng đêm để chờ tin tình báo.
Gần đây tình hình giữa hai bên ngày càng căng thẳng, việc điều tra của mật thám hai bên cũng ngày càng nghiêm ngặt, mật thám và trinh sát của hai bên cũng xảy ra nhiều cuộc đối đầu âm thầm.
Suy cho cùng trận chiến của đội vận chuyển diễn ra trong lãnh thổ Đảng Hạng, người Đảng Hạng có thể cử người đến đưa tin tình báo một cách công khai, nhưng nếu trinh sát hộ tống muốn gửi tin tức về thì họ phải đi một vòng lớn về phía đông để tránh sự phong tỏa của đối phương, mới có thể truyền tin tức về.
Trương Lương cũng nhận thức rõ tầm quan trọng của nỏ hạng nặng và máy bắn đá trong chiến dịch lần này, nên đêm qua đã thức trắng đợi kết quả cuối cùng của trận chiến.
Đợi đến hừng đông, cuối cùng cũng nhận được tin tức.
Đại Tráng chạy vào lều với một trinh sát đã hứng đầy sương giá trên tóc và lông mày, phấn khích nói với Trương Lương: "Lương ca, chúng ta thắng rồi! Tiêu đoàn 2 đã xử lý sạch sẽ đội vận chuyển của người Đảng Hạng!”
Trương Lương nghe vậy thì rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.
Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người trinh sát một cái: "Uống chút nước nóng cho ấm người đã."
Nói xong, Trương Lương lập tức đi ra khỏi lều.
Đại Tráng tưởng rằng Trương Lương có chuyện muốn nói riêng với mình nên cũng vội ra ngoài theo.
Ai ngờ rời khỏi lều, Trương Lương cũng phớt lờ anh ta mà nhanh chóng bước đi ra ngoài hàng chục mét, dừng lại bên ngoài một chiếc lều kín đáo.
Lều này là lều tiêu chuẩn dành cho nhân viên hộ tống cũng không khác gì với lều xung quanh, trước đây Đại Tráng không để ý tới.
Có hai nhân viên hộ tống đang trực bên ngoài lều nhưng cả hai đều dùng vải đen che mặt nên không thể nhìn rõ mặt mũi.
Trương Lương bước đến gần một trong hai nhân viên hộ tống thì thầm: "Thiết Chùy, tiên sinh dậy chưa?"
"Thiết Chùy?"
Đại Tráng đi theo phía sau nghe vậy không khỏi nhướng mày một chút, cẩn thận quan sát hai nhân viên hộ tống trước mắt.
Đại Tráng và Thiết Chùy cũng là người quen cũ, trước đây không để ý tới nhưng bây giờ nhìn kỹ hơn, thì thấy hai người đàn ông trái phải che vải đen kia không phải là người khiêng hàng Thiết Chùy kia sao?
Vết lõm trên phần bảo vệ cánh tay là do Bắc Thiên Tầm chém bằng sống dao khi họ bị cô ấy kéo đi so kè!
Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, trước nay luôn như hình với bóng với Kim Phi.
Sao anh ta lại ở đây?
Thiết Chùy ở đây vậy chẳng phải Kim Phi cũng ở gần đây?
Đúng rồi, vừa rồi Trương Lương hỏi là: "Tiên sinh đã dậy chưa?"
Đại Tráng vô thức nhìn về phía sau liều của Thiết Chùy!
Ngay sau đó, bên trong đã vang lên giọng nói lười biếng của Kim Phi: "Lương ca, vào đi!"
Lúc này Trương Lương mới xốc lều vải lên đi vào.
Đại Tráng nhân cơ hội nhìn vào trong lều, ngay lúc nhìn thấy Kim Phi đang xỏ giày.
“Thiết Chùy, ngươi với tiên sinh tới đây lúc nào vậy?”
Đại Tráng không dám xong thẳng vào lều của Kim Phi mà nắm lấy cánh tay Thiết Chùy hỏi: “Sao ta không biết?”
"Giữ bí mật!"
Thiết Chùy nhướng chân mày với Đại Tráng.
"Hừ đáng ghét!" Đại Tráng liếc Thiết Chùy mồi rồi đi ra khỏi lều, định nghe Trương Lương và Kim Phi nói gì thì đã bị Thiết Chùy đá bay ra ngoài!
Mặt Thiết Chuỳ âm trầm nói: “Muốn nghe lén trước mặt ta ư? Ngươi tưởng ta là vật trang trí à?”