Khắp nơi ở kinh thành đều là các quyền quý cấp cao, cũng như những người có liên quan đến họ, để tránh việc nha phủ không dám xử lý vì đám quyền quý cấp cao, Kim Phi và Cửu công chúa còn đích thân đến gặp nha phủ kinh thành ngồi đó.
Kết quả họ vừa đến nha phủ không lâu đã có một đôi vợ chồng già đến cáo trạng.
Họ từng vì bị ép đến mức không còn cách nào khác, không nuôi nổi con gái, vì để đảm bảo đứa bé có đồ ăn, không đến nỗi bị chết đói, họ đã giao con gái mình cho một thương nhân giàu làm người hầu.
Thương nhân giàu có này hơi biến thái, cứ thích đánh đập người hầu, biết được con gái sống ở đó không hề tốt chút nào, sau khi sống được cuộc sống tốt hơn một chút, hai vợ chồng già muốn giành lại đứa trẻ.
Nhưng lúc đó họ đã ký khế ước bán thân với thương nhân giàu có, không chỉ không đòi lại được đứa bé mà ngược lại còn bị người làm của ông ta đánh một trận.
Không chỉ thế, sau khi hai vợ chồng bị đánh đuổi ra ngoài, người đó lại càng ngược đãi con gái họ nhiều hơn.
Hai người thương xót con mình nhưng cũng không có cách nào khác.
Hôm qua sau khi nghe nói cáo thị ngự mệnh, họ lập tức đi tìm người kia.
Kết quả lần này người đó vẫn không trả con cho họ, ngược lại còn cởi sạch đồ của con gái họ ra rồi treo lên đánh nửa sống nửa chết trước mặt họ.
Kim Phi biết lệnh thả gia nô sẽ gây ra sự bất mãn và phản kháng từ các gia đình giàu có và thanh lâu, nhưng y không ngờ Hoàng đế đã ban hành thông báo nhưng thực tế vẫn có người làm ngược lại.
Để Cửu công chúa ở lại nha phủ, Kim Phi lập tức lên đường, dẫn theo một đội nhân viên hộ tống và cấm quân xông tới nhà của thương nhân giàu có.
Thấy nhiều người đi vào như thế, người gác cổng không dám ngăn lại, để mặc Kim Phi dẫn người vào trong.
Vừa bước vào sân, Kim Phi đã nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên ở sân sau.
Thuận theo hướng tiếng hét thất thanh vang lên thì nhìn thấy một cọc gỗ ở giữa sân.
Hai nha hoàn bị treo khỏa thân trên đó, trên người bị đánh đến mức đầy vết sẹo, đầu rũ xuống, không biết còn sống hay đã chết.
Còn có một đám nha hoàn và người làm đang quỳ ở một bên cọc gỗ.
Người đang quỳ ở đó cũng có không ít vết roi trên người.
“Còn ai muốn đi nữa không?”
Một người trung niên bụng phệ cầm roi, mặt mày hung dữ hỏi.
Đi theo phía sau ông ta là bảy tám người vạm vỡ.
Nha hoàn, người làm quỳ ở một bên đều nhanh chóng lắc đầu, không dám nói gì cả.
“Lan Nhi”.
Hai vợ chồng nhận ra một nha hoàn bị treo trên cọc là con gái mình, khóc lóc chạy đến.
“Này, hai người già kia còn dám đến nữa à?”
Thương nhân giàu có đó nhìn thấy mấy người Kim Phi, mở miệng định mắng hai vợ chồng nhưng bị một người bên cạnh kéo góc áo.
Lúc này người đó mới nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Kim Phi dẫn người đi vào.
Thương nhân giàu có không nhận ra Kim Phi nhưng nhận ra cấm quân và nhân viên hộ tống qua đồng phục.
Vẻ tức giận trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười: “Các vị đến nhà ta có việc gì à?”
Kim Phi phớt lờ thương nhân giàu có, ra hiệu cho Đại Lưu dẫn người đi thả hai nha hoàn bị treo trên cọc giúp hai vợ chồng kia.
Không biết hai nha hoàn đã bị treo trên đó bao lâu rồi, làn da ở chỗ cổ tay đều bị rách, sau khi được thả xuống cũng không tỉnh táo.
“Lan Nhi! Lan Nhi!”
Hai vợ chồng ôm một cô gái trong đó khóc lóc thảm thiết.
Ông cụ vừa khóc vừa cởi chiếc áo đầy vết may vá của mình ra đắp lên cho con gái.