"Tiên sinh, phía đông có luồng ánh sáng trắng, vậy nghĩa là sao?"
Khánh Mộ Lam từ đằng xa chạy lại, chỉ về phía luồng ánh sáng trắng hỏi.
Cô ấy chỉ đoán rằng luồng ánh sáng ấy là một dạng tín hiệu nào đó, thế nhưng ý nghĩa cụ thể là thế nào thì Kim Phi lại chưa cho cô ấy biết.
"Ánh sáng trắng có nghĩa là đã chiếm được núi Mao Nhi”. Kim Phi trả lời.
"Tốt quá rồi!" Khánh Mộ Lam kích động suýt nữa nhảy cẫng lên.
Ngược lại vẻ mặt của Cửu công chúa vẫn cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng Khánh Mộ Lam lại có thể thấy ngón tay nâng chén trà của cô ấy đã hơi trắng bệch.
Trong lòng có bình tĩnh được như mặt ngoài hay không thì không nói chắc được.
"Vũ Dương, bây giờ có thể lên núi Mao Nhi được rồi chứ?" Khánh Mộ Lam hỏi.
Vị trí chiến lược của núi Mao Nhi rất quan trọng, cô ấy bắt buộc phải nhìn thấy tận mắt thì mới an tâm.
Cửu công chúa không trả lời mà quay ra nhìn sang phía Kim Phi.
Tuy rằng cô ấy là thủ lĩnh của đội ngũ trên danh nghĩa, nhưng mọi hành động quyết định cô ấy đều thương lượng với Kim Phi.
Thấy Kim Phi gật đầu, Cửu công chúa mới đứng dậy, để Thấm Nhi gọi Ngụy Đại Đồng qua.
"Tham kiến điện hạ! Kính chào Kim tiên sinh!"
Ngụy Đại Đồng hành lễ với Cửu công chúa trước, sau đó mới chắp tay với Kim Phi: "Không biết Điện hạ gọi hạ quan qua đây là có gì căn dặn ạ?"
"Tiên sinh, ngài nói đi”. Cửu Công chúa quay sang bảo với Kim Phi.
"Đã chiếm được núi Mao Nhi, nay cần có Ngụy đại nhân hỗ trợ ổn định dân cư, vận chuyển lương thực đến núi Mao Nhi, các bách tính còn lại cũng làm phiền Ngụy đại nhân hỗ trợ phần nào”. Kim Phi nói
Phía Mạnh Thiên Hải đã bị đói nhiều ngày liền, cần phải gửi lương thực qua đó, không thì sĩ tốt chẳng có sức mà đánh trận.
Nhân viên hộ tống chỉ có vài trăm người, chỉ có thể tìm dân thường để vận chuyển lương thực.
Hơn nữa kế hoạch lần này thành công được cũng có một phần công lao của bách tính.
Nếu không phải bọn họ cải trang thành nhân viên vận chuyển để che mắt Sanchi, ông ta cũng sẽ không phái 3000 người đến chi viện sông Kim Mã.
Vậy thì kế hoạch đoạt lại núi Mao Nhi sẽ không thể thuận lợi được như thế.
"Điện hạ, Kim tiên sinh xin hãy an tâm, thần không giỏi chuyện hành quân đánh trận, nhưng vận chuyển lương thực và ổn định dân cư thần nhất định có thể xử lý chu toàn”.
Ngụy Đại Đồng vỗ ngực đảm bảo.
Nếu thành Tây Xuyên bị đánh chiếm thì chức quan vận chuyển của Ngụy Đại Đồng cũng toang.
Thực ra trước khi đến thì Ngụy Đại Đồng cũng đã có dự cảm.
Hiện giờ có được sự đảm bảo của Kim Phi thì ông ta vẫn rất kích động.
"Ngụy đại nhân nói thế là khiêm tốn quá rồi, lần này nếu không nhờ có Ngụy đại nhân thì kế hoạch sẽ không được thuận lợi như thế”. Kim Phi mỉm cười.
Trước đó y và Cửu công chúa đã khảo sát Kim Đê rất nhiều lần mà không quyết định được sẽ mở cửa sông nào.
Về sau Ngụy Đại Đồng tham gia đội khảo sát thì mới có một màn nước lũ dâng dìm chết quân Thổ Phiên vào buổi chiều kia.
Ngụy Đại Đồng thuộc nằm lòng con sông Kim Mã, cửa sông mà ông ta lựa chọn có địa thế cao, khả năng trữ nước cũng vừa đủ để cuốn trôi binh mã quân Thổ Phiên nhưng lại không tạo thành nạn lũ lụt ở vùng hạ lưu.
Lúc này nước sông Kim Mã đã lặng, khôi phục lại mực nước bình thường.
Vì để đảm bảo kế hoạch thành công trăm phần trăm, Ngụy Đại Đồng còn chọn ra hai cửa sông dự phòng.
"Cống hiến sức mình cho điện hạ là chức trách của hạ quan, cũng là vinh hạnh cho hạ quan!"
Ngụy Đại Đồng hỏi: "Điện hạ còn điều gì căn dặn nữa không?"
"Hết rồi”. Cửu công chúa phất tay.
"Vậy hạ quan xin đi trước!" Ngụy Đại Đồng chắp tay lui đi.
Trước khi đi, ông ta còn cảm kích liếc nhìn Kim Phi.
Ông ta có thể cảm nhận được rằng, Cửu công chúa rất hài lòng với mình.
Nếu không có sự tiến cử của Kim Phi thì chỉ sự ông ta sẽ không thể nào có được cơ hội này.
Vấn đề chuyên môn cần phải giao cho người có chuyên môn làm.